Tin Dạ Côn chết không chỉ truyền đến tai những người trong Dạ gia, mà còn truyền vào tai giới quý tộc ở Thái Kinh, sau đó nhanh chóng đến ta dân chúng.
Rất nhiều người đều không tiếp thụ được sự thật này, Dạ gia huynh đệ như mặt trời ban trưa đột nhiên rớt đài.
Quá đột nhiên.
Thậm chí cảm thấy Dạ gia không có Dạ gia huynh đệ, khẳng định sẽ không lớn bằng trước kia, sau khi Dạ gia quân thủ thành nghe thấy tin dữ của Dạ Tần, quân tâm cũng bắt đầu dao động, nếu như truyền đến vào tân quân Dạ Tần mang, sẽ khiến bọn họ suy nghĩ lung tung.
Đây là tình huống Dạ gia không muốn nhìn thấy nhất, dù sao hiện tại tam quốc tạo áp lực rất lớn, mà nội bộ Dạ gia phát sinh chuyện như thế, đả kích sĩ khí.
Dần dần, cửa phủ đệ Dạ gia tụ tập không ít người, rất nhiều người muốn biết tin tức có phải thật hay không, rất bức thiết.
Mà vào lúc này, đội ngũ Dạ Tư Không chạy đến, còn có Dạ Tư Niên ...
Thánh Nhân cũng tới, dân chúng tụ tập ở bên ngoài tựa hồ ý thức được. . . chuyện này có thể là thật.
- Thánh Nhân giá lâm!
Thái giám gào to một tiếng.
Mọi người lập tức quỳ xuống mặt đất hô:
- Tham kiến Thánh Nhân.
Dạ Tư Không từ trong kiệu bước ra, phía sau là Thánh Hậu Tố Vận, sau nữa là Thái Tử Dạ Tư Niên.
Sắc mặt Dạ Tư Không nghiêm túc, trực tiếp đi vào phủ đệ Dạ gia, Tố Vận cùng Dạ Tư Niên không có vội vã đi vào, mà là trấn an dân chúng. . . nói vài lời an ủi.
Kiệu của Dạ Dương cũng khoan thai tới chậm.
Đi vào trong hành lang, Dạ Tư Không trực tiếp nhìn về phía Dạ Côn, lông mày nhíu chặt ...
- Cha...
Dạ Minh đứng dậy cung kính hô.
- Côn Côn làm sao vậy? Thụ thương rồi?
Dạ Tư Không thấy Dạ Côn cũng không giống đã chết đi, trong lòng có chút nghi ngờ.
Dạ Minh lắc đầu:
- Cha, tình huống hiện tại của Côn Côn rất phức tạp, không khác gì chết đi, không tỉnh lại được, chỉ có thể nói. . . có khả năng sẽ tỉnh đến, có khả năng sẽ. . .
- Tại sao lại như vậy? ? ? Tần Tần, con thế nào?
Dạ Tư Không vội hỏi, ánh mắt mang theo lo lắng.
Dạ Tần cung kính nói ra:
- Gia gia, con vẫn tốt, chẳng qua là thân thể không thể động, vô phương hành lễ.
- Không sao. . . không sao. . . còn sống là tốt. . . sẽ có biện pháp.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Tần, hít một hơi thật sâu, tin tức này tựa như sấm sét giữa trời quang.
Nhan Mộ Nhi nguyên bản còn tưởng rằng Dạ Côn ngủ nghe xong, nghi hoặc hỏi:
- Phu quân không phải ngủ thiếp đi sao? Vừa rồi các ngươi nói cái gì?"
- Mộ Nhi, phu quân là ngủ thiếp đi, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, ngươi xem hắn. . . sắc mặt vẫn rất tốt.
Diệp Lưu cẩn thận an ủi, ngày thường đừng nhìn Mộ Nhi tùy tiện, kỳ thật nàng dính Dạ Côn nhất, chẳng qua là da mặt mỏng ...
Nhan Mộ Nhi ngốc ngốc lắc lắc Dạ Côn, mà Dạ Côn không có dấu hiệu tỉnh lại, khiến Nhan Mộ Nhi rất là cuống cuồng.
- Không phải. . . ngủ cũng không thể ngủ như thế, có phải các ngươi đang gạt ta cái gì hay không? ? ? ?
Nhan Mộ Nhi hướng phía mọi người hỏi, hốc mắt đỏ bừng.
Diệp Ly cầm tay Nhan Mộ Nhi thật chặt:
- Mộ Nhi, chúng ta sẽ cùng một chỗ vượt qua cửa ải này.
- Không. . . ta đi tìm cha, ta đi tìm mẫu thân, bọn họ nhất định có biện pháp. . . nhất định sẽ, phu quân ngươi chờ ta trở lại. . .
Nói xong Nhan Mộ Nhi mặc kệ tất cả, trực tiếp chạy đi ra ngoài, nhất phi trùng thiên biến mất không thấy.
Mọi người cũng không có cản, dù sao cần mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, mà hai người cha vợ của Dạ Côn là mấu chốt.
Lúc này đám người Tố Vận chậm rãi đi vào, lúc Dạ Tư Niên cùng Dạ Dương nhìn thấy Dạ Côn, trong lòng liền nghi ngờ.
Nào giống một người chết.
Nhưng sau khi nghe tình huống, trong lòng liền xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, Dạ Côn tỉnh lại đối với Dạ gia tất nhiên là tốt, nhưng Dạ Côn không tỉnh lại, đây cũng là một loại chuyện tốt, nhưng sẽ có rất nhiều nhân tố không ổn định.
- Là ai, là ai làm?!
Ngữ khí Dạ Tư Không mang theo lãnh ý thật sâu, khẩu khí này Dạ Tư Không tuyệt đối không thể nuốt xuống.
Đây là đang đánh mặt mũi Dạ gia, cũng muốn chơi chết Dạ gia, dù sao động thủ đối với người ưu tú nhất Dạ gia, làm sao có thể bỏ qua.
- Cha, hiện tại còn chưa biết là ai.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra, nếu như biết, y đã sớm phóng đi báo thù.
Đông Môn Mộng lạnh giọng nói ra:
- Thế lực bên trong Võ Thành Bảo đều có tình nghi.
- Võ Thành Bảo? Côn Miểu Võ Thành Bảo không ai quản kia?
Dạ Tư Không hỏi.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Hay cho một cái Võ Thành Bảo! Sợ là nhìn Dạ gia ta không người, dám động người Dạ gia! Thảo!
Dạ Tư Không tức giận đột nhiên phun lời thô tục, Dạ Tư Không đã rất nhiều năm không có nói lời thô tục, lần trước nói lời thô tục là khi còn trẻ không hiểu chuyện.
Dạ Tư Không phẫn nộ đã không chỉ là đơn giản phẫn nộ, cũng không đại biểu là Dạ Tư Không phẫn nộ, mà là đại biểu toàn bộ Thái Kinh phẫn nộ.
- Dạ Dương!
Dạ Tư Không trầm giọng quát.
- Vâng!
Dạ Dương từ phía sau đi ra.
- Ta muốn triệu tập tất cả binh lực Dạ gia, san bằng Võ Thành Bảo!
Dạ Tư Không quát lạnh nói ra, loại khẩu khí này hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Nhưng mà Dạ Tư Niên thân là Thái Tử lại không rõ, gia gia đây là làm bộ ở trước mặt Dạ Tần? Hay là nghiêm túc?
Nếu như là nghiêm túc, vậy chính là hoàn toàn không để ý tới Thái Kinh, một lòng muốn báo thù cho Dạ Côn? ? ?
Đây là hành vi nguy hiểm đến cỡ nào?
Thái Kinh không còn bình lực, tam quốc trong nháy mắt đánh tới, vậy báo thù có ý nghĩa gì, nhà cũng không còn.
Loại hành vi không có lí trí này của Dạ Tư Không cũng khiến Tố Vận hồ đồ rồi, dựa theo sự hiểu biết của Tố Vận đối với Dạ Tư Không, lời này có lẽ là diễn trò, nhưng nếu như là Dạ Côn, Tố Vận không dễ nói chắc.
Dạ Côn tại trong mắt Dạ Tư Không, cực kỳ trọng yếu. . . thậm chí còn nói qua, có Dạ Côn tại. . . Dạ gia thịnh vượng, Dạ Côn mất. . . Dạ gia đi không xa.
Bất quá mọi người đều bị hành động của Dạ Tư Không làm cho sửng sốt, động viên toàn bộ Dạ gia chạy đến Côn Miểu, đây không phải chuyện bình thường. . .
Nói nhỏ là không để Ba gia vào mắt, nói lớn là không để Côn Miểu vào mắt.
Ban đầu Dạ gia đang trên đướng quật khỏi, cử động như vậy, sẽ biến thành quần công.
Năm đó Thượng Hiên bị cạo chết như thế, quá phách lối...
Vết xe đổ, không thể làm loạn.
Tố Vận cùng Dạ Tư Niên đều muốn khuyên một thoáng, nhưng nếu như nói ra, sợ rằng sẽ khiến Dạ Minh không vui ...
Nếu quả thật muốn nói khuyên, vậy cũng chỉ có thể do một nhà Dạ Minh đưa ra, như thế là tốt nhất.
Dạ Dương nghe Dạ Tư Không nói thế, hơi nghi ngờ, nhưng vẫn cung kính nói ra:
- Cha, hiện tại đại quân đang ở Ngũ Nhạc chống lại thế công của tam quốc, hiện tại điều động cần rất nhiều thời gian.
Dạ Dương cũng là người thông minh, chỉ nói là cần rất nhiều thời gian, không nói không điều, như thế Dạ gia cũng sẽ không trách mình.