Liên Hàn nghe xong vẻ mặt có chút ngưng trọng.
- Thi nhân đại quân xuất hiện. . .
Liên Hàn lo lắng thi nhân đại quân xuất hiện sẽ tạo thành phiền toái.
Thượng Hiên từ tốn nói:
- Ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, nàng biết, cho dù không có chuyện của Dạ côn, thi nhân đại quân sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.
- Ài, tiểu tử Dạ Côn kia. . . sao lại bị người giết cơ chứ, chủ quan rồi.
Liên Hàn cảm thán một tiếng.
- Nàng đóng trận pháp lại.
Thượng Hiên đứng dậy trầm giọng nói ra.
- Trận pháp vừa đóng, sau này sẽ không thể khởi động lại được nữa, có nắm chắc không?
- Yên tâm đi. . . không nắm chắt, ta sẽ không để nàng làm như thế.
Thượng Hiên rất có tự tin, mặc dù đều là thi nhân, Thượng Hiên là hoàng, thế nhưng vẫn cần áp chế nhất định.
Thượng Hiên rất nhanh đã đi tới đáy Mê Vụ Sâm Lâm, nơi này vẫn giống như trước kia, một màu đen kịt.
Nhìn hắc ám xung quanh, Thượng Hiên nhíu mày, Diệp Hoa thông gia kia, khẳng định sẽ muốn so tài một chút. . . thi nhân đại quân của bản hoàng cũng không thể thua, phải có khí phái, phải có khí thế.
Chỉ thấy Thượng Hiên đứng tại trung ương trận pháp, giơ hai tay lên, trầm giọng quát:
- Tỉnh dậy đi, dũng sĩ của ta! ! ! Con dân của ta! ! !
Trận pháp trên mặt đất bỗng nhiên nhanh chóng sáng lên, lập tức xuất hiện vết rách, tựa hồ có dấu hiệu nổ tung.
Mà mặt đất bắt đầu chấn động, từng cánh tay từ dưới mặt đất duỗi ra, tiếng kêu rên dần dần vang vọng.
Trên cổng thành hoàng cung, có hai người mặc hoàng kim giáp, tản ra một cỗ uy áp kinh khủng.
Thuộc hạ của Thượng Hiên, so ra không kém Diệp Hoa.
Mà sau khi Diệp Hoa trở về, liền giao Dạ Tần cho Thanh Hư, Thanh Hư luyện độc nhất lưu, thủ pháp chữa trị cũng rất cao siêu, nếu như Thanh Hư đều không có cách, như vậy cũng không ai có biện pháp.
Rất nhanh, Diệp Hoa liền triệu tập hội nghị.
Thất Tông Tội đều có mặt, dĩ nhiên còn bao gồm thuộc hạ của y.
Diệp Hoa ngồi tại chủ vị mặt, vẻ mặt không vui, các vị thuộc hạ nhìn thấy. . . không tự chủ liền hưng phấn.
Sắc mặt này của lão tôn thượng quá quen thuộc , bình thường thời điểm muốn động thủ, mới có vẻ mặt như thế.
- Tin chắc các ngươi đều biết, con rể của bản tôn bị người miểu.
Nếu Côn ca tỉnh lại, khẳng định sẽ bó tay, không thể đổi một cách nói khác sao. . . động một tí là miểu sát, quá thấp kém.
Sau khi Diệp Hoa nói xong hít một hơi thật sâu:
- Mặc dù tiểu tử Dạ Côn kia lúc đầu bản tôn không hài lòng, thế nhưng sau khi tiếp xúc, bản tôn cảm thấy tiểu tử này rất không tệ, nhưng xảy ra chuyện như vậy, khiến bản tôn rất tức giận, cho nên. . .
Các vị thuộc hạ vểnh tai nghe, toàn thân tràn đầy chiến ý.
- Cho nên, lần này bản tôn muốn làm lớn một lần! Đấu Phù Thế, ngươi đến nói một chút, làm như thế nào mới tính là lớn.
Đấu Phù Thế đứng ở phía sau đội ngũ im lặng. . . không thể đổi một người khác sao. . . bị hỏi đầu tiên luôn là mình. . . người không biết còn tưởng rằng lão tôn thượng ngươi rất để mắt ta đây.
Đấu Phù Thế phảng phất đã thành thói quen, cung kính nói ra:
- Thuộc hạ cảm thấy, chúng ta trước cho một cái tử vong tuyên cáo.
Mọi người nghe xong tử vong tuyên cáo, chợt nhớ tới năm đó hình như đã dùng qua một lần.
Từ lần kia liền chưa từng dùng lại.
Diệp Hoa nghe xong sững sờ, tán dương nói ra:
- Đấu Phù Thế, lần này nói không sai, tốt! Trước cho Võ Thành Bảo một cái tử vong tuyên cáo, tiếp tục. . .
Nghe lão tôn thượng tán dương mình, Đấu Phù Thế tự hào một hồi. . . nhìn ánh mắt hâm một của bọn họ, trong lòng Đấu Phù Thế rất thoải mái.
- Lão tôn thượng, nếu muốn làm lớn, vậy phải để toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục biết chuyện này. . . như thế mới có thể mang đến tác dụng chấn nhiếp.
Diệp Hoa yên lặng nhẹ gật đầu:
- Nói rất đúng, lần này nhất định phải tuyên truyền đúng chỗ.
- Ngụy Thường.
- Có thuộc hạ.
- Huy động toàn bộ binh lực, thông gia bản tôn có không ít binh, ngươi đừng làm bản tôn mất mặt.
Diệp Hoa nghe nói thuộc hạ Thượng Hiên không ít, nếu như bị Thượng Hiên vượt lên, vậy liền không vui.
Ngụy Thường cung kính hô:
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Xem ra không chỉ đánh nhau không thể thua, thông gia bên kia cũng không thể thua.
- Đều đi chuẩn bị đi! Lần này cần đánh ra trò, phải cho Thần Ma hai tộc nhìn một chút, cái gì gọi là nghiền ép, đến đây bái kiến, còn có thể giữ mạng!
- Lão tôn thượng vạn phúc tề thiên.
Các vị thuộc hạ trong nháy mắt vỗ mông ngựa.
Lúc này bên trong Võ Thành Bảo còn không biết đã chọc chuyện lớn gì, vẫn sinh hoạt giống như thường ngày.
Tiểu Ngân giống như trước đây, vẫn luôn ngồi trong nhà chờ lấy. . . y cũng không có ngược đãi Uyển Nhiên, chẳng qua là bảo Uyển Nhiên nấu cơm mà thôi. . . thậm chí đều không hạn chế tự do của Uyển Nhiên.
Ngày này, Tiểu Ngân cùng Uyển Nhiên ngồi cùng một chỗ ăn tối, trên bàn cơm hết sức an tĩnh, giống như trước đây, không có gì khác biệt.
- Ngươi không có ý định nói câu nào sao?
Tiểu Ngân để đũa xuống nhẹ giọng hỏi.
Uyển Nhiên cũng buông đũa xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Ta nên nói chuyện với ngươi sao?
- Ngươi nên hiểu ta mới phải. . .
- Ngươi giết bằng hữu ta, tại sao ta phải hiểu ngươi.
Uyển Nhiên hỏi lại một tiếng.
- Bằng hữu của ngươi giết người thân nhất của ta, ta báo thù có lỗi sao?
Tiểu Ngân chất vấn, hai người phảng phất muốn tranh luận chuyện này một lần.
Uyển Nhiên hít sâu một hơi:
- Ngươi không sai, ta cũng không sai, chúng ta liền không nên nói.
- Ta không có giết những người khác, đây là bởi vì ngươi. . . bởi vì ngươi giống lão gia.
Tiểu Ngân từ tốn nói, thổ lộ tiếng lòng.
- Ta không muốn nói thêm gì.
Tiểu Ngân không có nói tiếp, cầm lấy đũa lần nữa ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Ngân từ tốn nói:
- Nếu không ai đến dẫn ngươi, vậy liền thu thập đồ vật một chút, chúng ta đi một nơi khác.
- Địa đâu?
- Đến rồi ngươi sẽ biết.
Tiểu Ngân từ tốn nói, hết sức thần bí.
Uyển Nhiên còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nghe lệnh của Tiểu Ngân.
Hơi thu thập một chút, Tiểu Ngân liền mang theo Uyển Nhiên rời khỏi Võ Thành Bảo, hướng phía bắc Côn Miểu bay đi.
Sau khi Tiểu Ngân vừa rời đi, Võ Thành Bảo liền xảy ra chuyện...
Muốn tử vong tuyên cáo, Diệp Hoa liền phái Bạch Cốt đến đây phát tử vong tuyên cáo.
- Tất cả mọi người ở trong Võ Thành Bảo nghe đây! ! !
Âm thanh Bạch Cốt mang theo một cỗ lạnh lẽo tự nhiên, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Trong lúc mọi người nói cười, bên tai bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh, mang theo lãnh ý thật sâu.
Mà câu nói này rơi vào trong tai của mọi người, khiến những người có thực lực cao vô cùng nghi hoặc.
Nghe được âm thanh, nhưng không nhìn thấy người? ? ?
- Một tháng sau Vô Thượng Chí Tôn vĩ đại sẽ đến đây, tiến hành thẩm phán đối với các ngươi! Các ngươi có thể tiến hành phản kháng vô vị, nhưng cuối cùng chạy không khỏi vận mệnh bị trừng phạt, các ngươi còn có ba mươi ngày, hãy hưởng thụ ba mươi ngày cuối cùng này thật tốt, người ở Võ Thành Bảo!
Đoạn văn này vang vọng ba lần, cuối cùng không còn vang lên.
Người ở Võ Thành Bảo nghe xong, đều đầu tiên là sững sờ, sau đó thế mà lộ ra ý cười, tên ngu nào dám khiêu chiến Võ Thành Bảo. . .