Thế mà nói ra lời như vậy, thật không sợ bị cười đến rụng răng sao.
Đối với tử vong tuyên cáo của Diệp Hoa, người bên trong Võ Thành Bảo tựa hồ không coi ra gì, nói dọa ai lại không biết.
Lại nói, có tam đại thế lực tọa trấn Võ Thành Bảo, ai dám càn rỡ, toàn bộ đều sẽ bị giết chết.
Mọi người không coi ra gì, thế nhưng tam đại thế lực không thể không coi ra gì.
Chỉ bằng một điểm, bọn họ liền biết lai giả bất thiện, lúc truyền âm, bọn họ căn bản không phát hiện ra được là ai đang nói.
Trọng điểm là có thể truyền vào tai mỗi người, thực lực như vậy khiến cho bọn họ hết sức lo lắng. . .
Cho nên tam đại thế lực rất nhanh liền ngồi cùng một chỗ thương nghị ...
- Ta cảm thấy, đây là đang đùa bỡn chúng ta. . . ai không có việc gì đến gây sự với Võ Thành Bảo chứ?
Tả Thiên Chúng hút thuốc, bẹp bẹp thiếu kiên nhẫn nói ra.
Mạnh Dương vẫn có chút lo lắng:
- Nếu như là đùa bỡn, hẳn sẽ không phái ra nhân vật như vậy tới đưa tin, chắc hẳn phía sau còn có tồn tại càng mạnh mẽ hơn.
- Điện Chủ nói thế có ý gì? Muốn chúng ta trực tiếp nhận thua sao?
Tả Thiên Chúng chau mày hỏi.
- Dĩ nhiên không phải, chủ yếu là muốn tra rõ ràng, đến cùng đã chọc tới người nào.
Tả Thiên Chúng dùng sức đập tẩu thuốc lên bàn mặt:
- Chúng ta chọc không ít người, nếu dám tới, chúng ta liền tiếp lấy.
- Tiếp lấy. . . nếu như không tiếp nổi thì sao?
Mạnh Dương lạnh giọng hỏi.
- Không tiếp nổi? Nếu như chúng ta đều không tiếp nổi, như vậy thì chờ bị người diệt đi, các ngươi suy nghĩ kỹ càng. . . là đi hay ở, tự mình quyết định, Tả Thiên Chúng ta khẳng định sẽ không đi!
Nói xong Tả Thiên Chúng liền cầm tẩu thuốc lên rời đi, tâm tình không hề tốt đẹp gì, trong lúc nói chuyện mang theo mùi thuốc súng.
Tả Thiên Chúng vừa đi, Mạnh Dương nhìn Song Song ở bên cạnh một chút, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi nghĩ như thế nào?
- Thuận theo tự nhiên.
Song Song nhẹ nói ra.
Mạnh Dương nghe xong cũng quay người rời đi, không muốn nói nhiều, hiện tại Võ Thành Bảo đứng trước mối nguy, một tên khẩu khí lớn, một tên không có chủ kiến, trong lòng Mạnh Dương cũng rất sốt ruột.
Nhưng mà Mạnh Dương trở lại Thánh Điện liền thu được một phong thư, nhìn nội dung phía trên, khiến vẻ mặt Mạnh Dương có chút không tốt, lập tức thiêu hủy thư trong tay.
Mà Tả Thiên Chúng về tới phủ đệ, thuộc hạ Hạng Thiên Lăng của y liền vội vàng chạy tới hồi báo tình huống.
- Tả trang chủ, vừa rồi Thái Kinh truyền đến tin tức, Dạ Côn tử vong, Dạ Tần trọng thương.
Tả Thiên Chúng nghe xong ngơ ngác:
- Tin tức chuẩn xác?
- Tình báo nói Thái Kinh đều đang đồn. . . cũng không biết là thật hay giả.
Hạng Thiên Lăng lấy được tình báo, chỉ sợ còn không phải tin tức mới nhất.
- Khó trách tên Tiểu Ngân kia lại một mình trở về. . . trước đó còn đang buồn bực. . . Dạ Côn cùng Dạ Tần xảy ra chuyện, chẳng lẽ Dạ gia muốn tìm Võ Thành Bảo đòi một lời giải thích?
Tả Thiên Chúng xem chừng nói ra.
Hạng Thiên Lăng nhẹ gật đầu, tương đối tán thành:
- Trang chủ, Dạ gia tại Đông U như mặt trời ban trưa, làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng.
- Thôi đi, một cái Dạ gia Đông U, chẳng lẽ dám chạy đến Côn Miểu giương oai sao? Dạ Côn ngộ hại liên quan gì tới chúng ta, hơn nữa. . . Võ Thành Bảo sợ Dạ gia bọn họ sao? ! Buồn cười!
Hạng Thiên Lăng cúi đầu nói ra:
- Trang chủ, chúng ta đương nhiên không sợ Dạ gia, nhưng nếu như Dạ gia đánh tới, dùng thực lực Võ Thành Bảo, vẫn hơi ít một chút.
- Vậy liền gọi người, nguyên bản còn muốn cùng Dạ gia kiếm tiền, xem ra Dạ gia không biết điều, vậy cũng không cần Dạ gia nữa.
- Trang chủ, có cần bảo Tiền Trang Thái Kinh động thủ hay không?
Tả Thiên Chúng lông mày xiết chặt, sau đó trầm giọng nói ra:
- Nếu như xác định là Dạ gia, vậy liền trừng phạt toàn bộ tiền tài Thái Kinh, lão tử muốn để bọn chúng nghèo đến quỳ trên mặt đất sám hối!
- Vâng! ! !
Tin tức Võ Thành Bảo bị tuyên chiến dần dần tản ra ở Côn Miểu, nhưng còn không biết là ai tuyên chiến với Võ Thành Bảo, mọi người cũng chỉ giống như xem trò vui.
Mà Thực Cốt tại Băng Thành nghe được tin tức này, liền biết. . . đây là Dạ gia bắt đầu động thủ.
Thế mà lựa chọn trực tiếp khai chiến, Dạ gia thật hung mãnh, bội phục.
Rất nhanh, một tin tức khiến người khiếp sợ từ Thái Kinh truyền ra.
Người trẻ tuổi ưu tú nhất, Dạ Côn qua đời!
Tin tức như vậy khiến toàn bộ người Thái Kinh nổ tung, đầu trọc Dạ Côn thế mà chết rồi? Trước đó không phải vẫn sống tốt sao?
Trước đó diễn trò chẳng qua là ngăn cản tam quốc đánh lén, mà bây giờ không cần lo lắng, bởi vì có hai người cha vợ của Dạ Côn ra mặt, Dạ gia quân nên làm cái gì thì làm cái đó.
Theo chuyện Dạ Côn tử vong lên men, toàn bộ Thái Kinh tựa hồ tràn ngập không khí báo thù, mọi người dồn dập hiệu triệu muốn báo thù cho Dạ Côn.
Ngay lúc này, tin tức Dạ Côn bị hại tại Côn Miểu cũng truyền tới...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người Thái Kinh căm thù Côn Miểu, có vài người mở miệng nói, muốn đạp bằng Côn Miểu, báo thù rửa hận cho Dạ Côn.
Dân chúng phẫn nộ, Dạ Tư Không lập tức tuyên bố hành động báo thù đối với Võ Thành Bảo, thề sống chết báo thù cho tôn tử.
Thánh Nhân làm ra hành động nhiệt huyết như vậy, lần nữa nhóm lên lửa báo thù ở Thái Kinh.
Dạ Tư Không tuyên bố, dần dần truyền ra Đông U, sau đó truyền đến toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
Tất cả mọi người cảm thấy, Đông U Dạ gia điên rồi, sợ là không biết mình có bao nhiêu cân lượng, động thủ với Côn Miểu xa ngoài ngàn dặm.
Trước không nói vượt qua địa vực, Dạ Côn vừa chết, còn có thực lực kia sao?
Dù sao cũng chỉ có một câu, Dạ gia không biết tự lượng sức.
Đông U tam quốc nghe thấy tin tức như vậy, đi ngủ đều bị cười tỉnh lại, lần này lão thiên đều đứng ở bên phía bọn họ.
Dạ Côn vừa chết, Dạ gia lại không có cường giả, Dạ gia chủ lực kéo đi báo thù, đây là thời cơ tiến công tốt nhất, đến lúc đó liền thẳng đến Thái Kinh, thật là một ý kiến hay.
Hành động của Dạ gia khẳng định sẽ chấn động toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, thế nhưng đại đa số đều tỏ thái độ chế giễu, không cảm thấy Dạ gia sẽ có phần thắng, thậm chí cảm thấy Dạ gia đã bước lên con đường tiêu vong.
Cổ tộc cùng Thánh Điện ở trên Huyền Nguyệt đại lục cũng nhận được tin tức, cho nên rất nhanh liền tìm đến Dạ Tư Không.
Mà Điện Chủ Đông U Thánh Điện, chính là lão sư Dạ Côn, Ngô Trì.
Trong khoảng thời gian này Ngô Trì vẫn luôn bế quan, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, nhưng vừa vặn xuất quan, chỉ nghe thấy học sinh vẫn lấy làm kiêu ngạo thế mà chết rồi, khiến Ngô Trì rất khó tiếp nhận.
Dạ Côn mạnh mẽ làm sao lại chết rồi, Ngô Trì nghĩ không thông.
Làm lão sư, Ngô Trì muốn đi báo thù cho học sinh, thế nhưng làm Điện Chủ. . . không thể không đi cảnh cáo Dạ Tư Không hậu quả của việc làm như vậy.
- Thánh Nhân, ngươi đã quyết định xong chưa?
Trong ngự thư phòng hoàng cung Thái Kinh, Ngô Trì đứng ở trước mặt Dạ Tư Không chất vấn.
Dạ Tư Không không có chút thay đổi, mà là tò mò hỏi:
- Ngươi là lão sư Côn Côn?
- Đúng vậy.
Ngô Trì gật đầu nói.
- Vậy ngươi không nên tới.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, ánh mắt nhìn vào tờ giấy trong tay.