TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 1006: Côn Ca Được Cứu Rồi

- Nói.
- Lần trước đi Huyền Nguyệt đại lục lấy kiếm, đụng phải ba nam nhân, ba nam nhân kia trùng hợp đều có quan hệ với Dạ Côn, một người là phụ thân hai người còn lại là nhạc phụ.
Bạch Dạ nghe xong ánh mắt lại hơi mở ra, phảng phất tỉnh lại.
- Ồ? Còn có việc này? Hai vị kia là nhạc phụ của Dạ Côn.




Bạch Dạ từ trên giường đứng lên, tiện tay khoác lên nhung bào màu trắng, đường cong cơ ngực cùng cơ bụng đều hiện ra ở bên ngoài, vô cùng gợi cảm.
- Đúng vậy.
- Thần tộc bên kia như thế nào?
Bạch Dạ tò mò hỏi.
- "Thần tộc bên kia không có động tĩnh.
Bạch Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng:


- Thần tộc đều không có động tĩnh gì, chúng ta cũng không cần bận tâm làm gì, Huyền Nguyệt đại lục cũng không có có quan hệ gì với Ma tộc. . . bất quá. . .
Hậu Khanh nghiêm túc nghe Bạch Dạ nói.
- Bất quá bổn quân cũng muốn đi xem, bọn hô muốn báo thù như thế nào.
Hậu Khanh cung kính cười một tiếng:


- Thuộc hạ lập tức đi an bài.
- Đừng để người khác biết.
- Hiểu rõ.
- Còn nữa, cái tên Thạch Âm ở trước cỗng kia. . . luôn giơ tâm bản không chịu đi, còn ra thể thống gì.
Bạch Dạ từ tốn nói.
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi xử lý.
- Xử lý tốt, đến bồi bổn quân uống một chén.
Hậu Khanh: ......


Chuyện báo thù ở trên Huyền Nguyệt đại lục đã truyền đến tai Thần Ma hai tộc, xem ra Dạ gia tạo thế rất thành công.
Chuẩn xác mà nói, hai vị cha vợ của Côn ca quá ra sức, không có hai vị cha vợ này, lão đại Thần Ma hai tộc còn không quá để bụng đến như thế.


Mà lúc này Võ Thành Bảo đã xác định là Dạ gia báo thù.
Võ Thành Bảo trong nháy mắt liền sôi trào, một cái tiểu gia tộc Đông U thế mà dám chạy đến Côn Miểu càn rỡ, thật tưởng Võ Thành Bảo không có người ư?


Còn nói báo thù, đây rõ ràng là mượn cớ tới đánh nhau, Côn Miểu không có kẻ nhát gan!
Sau khi Tả Thiên Chúng biết là Dạ gia tới báo thù, liền có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hết sức phẫn nộ.
Nguyên bản còn muốn liên minh cùng Dạ gia, nhưng Dạ gia không biết tốt xấu thế mà tới báo thù.


Làm một trong những lão bản của Tiền Trang, sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Bất quá Tả Thiên Chúng cũng không phải người xúc động, lập tức truyền ra tin tức cho mấy lão bản khác, thỉnh cầu cứu viện. . .
Đây chính là chuyện có quan hệ tới mặt mũi Tiền Trang.


So sánh với Tả Thiên Chúng làm ra động tĩnh lớn, nha dịch cùng Thánh Điện lại nhỏ hơn rất nhiều, toàn bộ Võ Thành Bảo nghe thấy nhiều nhất chính là Tiền Trang làm như thế nào, cho người cảm giác chỉ có Tả Thiên Chúng đang động, hai nhà khác giống như đang sợ vậy.


Một nhà Côn ca đối mặt với Tiền Trang, không phải chỉ dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng phải chú ý đến một chuyện, hành động của Dạ gia là đang gây hấn với toàn bộ Côn Miểu, chỉ cần là cao thủ Côn Miểu, lúc này đều đã xuất phát đến Võ Thành Bảo.


Đương nhiên còn có Ba gia, làm cổ tộc Côn Miểu, Ba gia khẳng định cũng phải ra mặt.
Hiện tại Võ Thành Bảo, chỉ sợ có thể đại biểu thực lực toàn bộ Côn Miểu, đây cũng không phải chuyện đùa.
Mà một nhà Côn ca, càng không phải nói đùa.


Thời gian mỗi lúc một ngắn lại, một cỗ khí tức trầm trọng bồi hồi trong không khí, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục cũng có thể cảm giác được.
Tất cả mọi người muốn biết kết quả báo thù lần này.


Dạ gia có thể thành công báo thù hay không, nếu như thành công. Vậy chỉ sợ Dạ gia sẽ lớn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, một khi Dạ gia thất bại, chỉ sợ từ nay xuống dốc.
Trong Thái Kinh, tiếng báo thù chỉ cao chứ không thấp hơn, đây là tiếng lòng mọi người Thái Kinh.


Thế nhưng tại Ngũ Nhạc cùng Cổ U, bởi vì thời gian thu phục tương đối ngắn, dân tâm không đủ, nhất là Cổ U, thậm chí đã có người gọi hàng, chuyện này không liên quan gì tới bọn họ, không muốn cõng nồi cho Dạ gia.
Nếu hô lên như vậy, kết quả có thể nghĩ.
Dạ gia phủ đệ.


Dạ Côn vẫn giống như trước đây, nằm ở trên giường, không có phản ứng chút nào, Dạ Tần vẫn chưa về. . .
Toàn bộ bầu không khí có chút đè nén, nhất là nghe thấy tiếng khóc của hài tử, trong lòng liền phiền não.
Mà tối hôm nay, Dạ gia có một vị khách không mời mà đến.


Lúc Diệp Ly thấy người đến, có hơi sững sờ, số đào hoa của phu quân không phải bình thường, cách một quãng thời gian liền có mỹ nữ đến thăm, nếu như hiện tại còn sống, nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhưng mà Đông Môn Mộng thấy người đến cũng hơi sững sờ, lập tức kinh hô một tiếng:


- Ngươi là Hoa Sa La?"
Hoa Sa La chỉ có Diệp Lưu từng gặp qua, thế nhưng Hoa Sa La sau khi thuế biến. . . đều chưa thấy qua, chỉ nghe qua tên.
Hoa Sa La cười nhạt một tiếng:
- Dạ phu nhân, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp, trễ thế như vậy rồi, có chuyện gì không?


Đông Môn Mộng mang theo một chút cảnh giác hỏi thăm, thân phận của Hoa Sa La quá thần bí.
- Nghe nói Dạ công tử đột nhiên qua đời, ta muốn nhìn một chút mà thôi.
Hoa Sa La nhẹ nói ra, thái độ cũng là rất thân thiện.


Lúc này Dạ Minh bỗng nhiên từ bên cạnh đi đến, lúc nhìn thấy Hoa Sa La, vô thức kinh hô một tiếng:
- Ở đâu ra đẹp. . .
Lời còn chưa nói hết, liền cảm giác được một cỗ sát khí, lập tức đổi lời nói:
- Quý khách từ đâu tới.


Đông Môn Mộng lo nghĩ, không biết nên cự tuyệt hay là đồng ý. . . cũng không biết quan hệ giữa Côn Côn với nàng như thế nào, nếu như là loại quan hệ đó, đám con dâu nhất định sẽ có lời oán giận.
- Dạ phu nhân yên tâm, ta cùng Dạ công tử chỉ là bằng hữu mà thôi.


Hoa Sa La phảng phất nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đông Môn Mộng, bổ sung một câu.
Đông Môn Mộng cười cười:
- Ly Nhi, dẫn Hoa cô nương đi xem một chút đi.
Diệp Ly vẫn có chút cảnh giác, dù sao Hoa Sa La quá đẹp, xem cha một chút đi. . . nhìn không chớp mắt.


Cũng không biết phu quân đến cùng ở bên ngoài chọc bao nhiêu hoa đào, thật đáng giận. . . ban đêm vụng trộm chùy thi thể mới được.
Tình huống lúc này có chút khôi hài, Hoa Sa La đi ở chính giữa, Diệp Ly đi ở phía trước, Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Lưu ngăn ở phía sau, giống như đang áp giải phạm nhân vậy.


Dù cho đến gian phòng, tình huống vẫn không thay đổi, không để nàng đến gần Dạ Côn một trượng.
Hoa Sa La cũng không nói gì, dù sao chỉ cần nhìn thấy Dạ Côn, liền sẽ có kết quả.
- Các vị phu nhân không cần cảnh giác như thế đi.
Hoa Sa La bỗng nhiên trêu đùa.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng nói ra:


- Người đã nhìn rồi, phu quân còn phải nghỉ ngơi.
- Kỳ thật ta có biện pháp cứu phu quân các ngươi, hiện tại thật muốn đuổi ta đi sao?
Nghe Hoa Sa La nói có biện pháp, ba cô nàng liền kích động lên.
- Thật sao? Ngươi chắc chắn?
Diệp Ly kích động đến mức khóe miệng đều run rẩy lên.


Hoa Sa La nhẹ gật đầu:
- Cho ta một chút thời gian, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời hài lòng.
- Chúng ta cần làm gì?
Diệp Lưu nhẹ giọng hỏi.
- Không cần, ngồi ở bên cạnh chờ là được rồi, tuyệt đối đừng để người đến quấy rầy ta, nhớ kỹ chuyện này là được rồi.


- Được! Ngươi yên tâm!
Nhan Mộ Nhi nắm chặt nắm đấm, vừa rồi còn muốn đuổi người ta đi, hiện tại. . . ai dám tới quấy rối, lão nương liền đánh chết ngươi!


Đọc truyện chữ Full