Nghe thấy Hình Thiên đại nhân nói như thế, Hải Chi có hơi nghi hoặc.
Dạ Côn chết, Thần tộc khẳng định biết được, nhưng chậm chạp không có phản ứng lại khiến Hải Chi nghi ngờ, hiện tại nghe Hình Thiên đại nhân nói như thế, phảng phất không muốn động thủ, dường như đang lo lắng chuyện gì.
Còn có gì có thể khiến Thần tộc lo lắng? Duy nhất chỉ có Ma tộc.
- Ý của đại nhân là? Có người muốn dùng Dạ Côn tới dao động Thần tộc?
Hải Chi nói nhỏ một tiếng, không dám khẳng định.
Hình Thiên hít vào một hơi, nheo khóe mắt từ tốn nói:
- Nào chỉ muốn dao động Thần tộc, có lẽ còn muốn diệt Thần tộc nữa kìa.
Hải Chi nghe xong sợ hãi, còn có loại người này sao? Vì sao mình lại không biết, đây không phải thất trách rồi sao.
- Nhân loại không có to gan như vậy.
Hải Chi nói nhỏ một tiếng.
Hình Thiên khẽ cười một tiếng, mang theo một tia trào phúng:
- Sao lại không có, nhân loại sớm không phải nhân loại vạn năm trước, thực lực hiện tại của bọn chúng không nhỏ, sẽ trở thành cỗ thế lực thứ tư.
- Hình Thiên đại nhân, ta vẫn không tin nhân tộc có lực lượng như thế.
Hải Chi lắc đầu, Long tộc là cỗ thế lực thứ ba y không có ý kiến, thế nhưng công nhận lực lượng của nhân tộc, Hải Chi cảm thấy không có khả năng.
- Đừng đánh giá thấp tiềm năng của nhân tộc, mặc dù chúng ta được xưng là Thần tộc, thiên sinh có thực lực cường đại, nhưng nhân loại dựa vào nỗ lực, vẫn có thể đuổi theo, điểm này ngươi không thể không thừa nhận, để ngươi đi đánh một trận với tên Diêm Dương Văn kia, ngươi có phần thắng sao?
Hải Chi không nói.
Tên ngốc Diêm Dương Văn kia ngay cả Hải Chi đều không dám động thủ, rõ ràng Thiên Cung đệ nhất cao thủ không phải chỉ có hư danh.
- Nếu như nhân loại có lòng phản loạn, Đế Quân không có chấn nhiếp sao?
Hải Chi nghi hoặc hỏi.
- Sẽ không. . . hiện tại đã tạo thành một loại thế cục, chấn nhiếp sẽ chỉ khiến bọn chúng càng đoàn kết hơn.
- Hình Thiên đại nhân, vậy chuyện của Dạ Côn?
- Dạ gia muốn đi báo thù, vậy cứ kệ bọn họ, vừa vặn có thể quan sát thực lực của nhân tộc, Côn Miểu là nơi thần bí nhất Huyền Nguyệt đại lục, nhất là những dị tộc kia. . .
Hải Chi yên lặng nhẹ gật đầu:
- Vậy Dạ Côn đến cùng đã chết chưa?
- Hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, thần ấn ta trồng ở mi tâm hắn cũng không có dập tắt.
Hải Chi ồ một tiếng, chuẩn bị cáo lui. . .
- Đúng rồi, Đế Quân có chút hứng thú đối với lần báo thù này, nói muốn đứng xa nhìn, ngươi an bài một chút.
- A!
Hải Chi kinh hô một tiếng, bản thân y cũng rất lâu rồi không có nhìn thấy Đế Quân.
- Đế Quân không muốn để cho người khác biết.
- Vâng! Thuộc hạ đã hiểu.
Hải Chi nhanh chóng đáp ứng, lập tức đi xử lý chuyện này, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Mà sau khi Hình Thiên trông thấy Hải Chi rời đi, liền hơi than nhẹ một tiếng, lần nữa nhìn về phía trăng tròn trên đỉnh đầu, nếu như nhìn từ trên xuống, toàn bộ nơi này cũng chỉ có một mình Hình Thiên.
Trong Thâm Uyên.
Nơi này là lãnh địa của Ma tộc, khác với mọi người suy nghĩ, Thâm Uyên cũng không phải là một cái khe, khắp nơi đều là vết nứt dung nham.
Tương phản, nơi này cây xanh phủ kín, không khí rõ ràng, ở trong một sơn cốc, nơi này chính là lãnh địa của Ma Quân Ma tộc.
Dưới tình huống bình thường, đây là nơi Ma Quân ở, Ma Thần cũng không ở chỗ này, có việc mới sẽ tới thương nghị.
Chỗ ở của Ma Quân cũng rất độc đáo, không có cao lầu thành bảo, tương đối giống một cái trạch viện xa hoa, nhưng lại tỏa ra một cỗ uy nghiêm thật sâu.
Chẳng qua là tại cửa chính phủ đệ Ma Quân, một tên nam nhân ngồi ở trên bậc thang, hai tay giơ bảng hiệu kháng nghị.
Ba chữ to, "Ta Kháng Nghị".
Nam nhân này không phải ai khác, chính là Thạch Âm từ Thiên Cung chạy ra.
Thạch Âm trở lại Thâm Uyên, cao hứng bừng bừng chạy đi tìm Ma Quân, chuẩn bị thương lượng làm như thế nào phản công Thần tộc.
Kết quả vọt tới lãnh địa Ma Quân, phát hiện một nam nhân khác đang ngồi ở vị trí Ma Quân.
Chủ yếu là còn soái hơn mình.
Thạch Âm trong nháy mắt liền bốc lửa, không nói hai lời liền lao lên.
Chẳng qua rất nhanh liền thua trận, chưa quen thuộc với cuộc sống mới ở Thâm Uyên, Thạch Âm hoàn toàn không có viện quân.
Năm đó Ma Thần chết thì chết, phong ấn thì phong ấn.
Hiện tại Ma Thần đều là người mới, hơn nữa còn rất trẻ, trong lòng Thạch Âm miệng phun hương thơm, có một loại cảm giác sóng trước chết trên bờ cất.
Nhưng Thạch Âm không cách nào tiếp nhận, một tên tiểu bạch kiểm ngồi lên vị trí Ma Quân, dáng dấp giống như cô nương, nếu như không phải trông thấy y có yết hầu, Thạch Âm còn tưởng con hàng kia là nữ nhân.
Ma Quân phải là loại có tướng mạo hung tàn, trên mặt có sẹo, mới có thể hù được người, chẳng lẽ muốn giống như Đế Quân. ăn mặc loè loẹt.
Ở trong phủ đệ Ma Quân, một vị nam tử tựa ở trên giường, bên cạnh có một vị nữ tử nhẹ nhàng lắc lư cây quạt.
Gió nhẹ thổi tóc hoa lất phất, lộ ra dung nhan tuyệt thế, đúng như Thạch Âm nói, tướng mạo nam tử này rất đẹp, có thể xưng có tóc Côn ca.
Thị nữ quạt gió gương mặt ửng đỏ, ánh mắt phảng phất muốn tràn ra nước, chỉ cần Ma Quân trên giường một câu, người thị nữ này sẽ đáp ứng mọi yêu cầu.
Vị này chính là Ma Quân tân nhiệm, Bạch Dạ.
Một Ma Quân không giống Ma Quân.
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ:
- Thuộc hạ Hậu Khanh, có việc bẩm báo.
Bạch Dạ duỗi ra bàn tay trắng nõn, tâm tình thị nữ có chút mất mác, còn tưởng rằng sẽ phát sinh một chút chuyện vui sướng.
Mang theo tâm tình thất lạc, thị nữ cuối người lui ra, một nam nhân trắng nõn từ ngoài cửa bước vào.
Nam nhân này là một trong các thuộc hạ của Bạch Dạ, tên là Hậu Khanh.
Thoạt nhìn giống người, nhưng kỳ thật là một tên cương thi.
Còn không đợi Hậu Khanh nói gì, Bạch Dạ nhắm mắt lại hỏi:
- Tên Thạch Âm ở trước cổng đã đi chưa?
Hậu Khanh dừng một chút, thấp giọng nói ra:
- Vẫn chưa, vị Ma Thần này có hơi cố chấp.
- Mặc dù hơi cố chấp, nhưng bản thân vẫn hiệu trung Ma tộc, hảo hảo khuyên một phen, có thể đánh cũng không cần nói.
Hậu Khanh: ......
Còn tưởng khuyên người ta thế nào, nguyên lai là dùng bạo lực.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Đến tìm bổn quân có chuyện gì?
Bạch Dạ từ từ mở mắt nhìn về phía Hậu Khanh, Hậu Khanh sắc mặt trắng bệch cứng đờ, lập tức cúi đầu.
Mặc dù đã nhìn quen mặt Ma Quân, nhưng trong chớp mắt y ngẩn đầu, chăm chú nhìn ngươi, loại lực trùng kích kia, ngay cả nam nhân cũng không chịu nổi.
- Cái kia. . . cái kia. . . thập. . . a. . .
Hậu Khanh cà lâm, quá khẩn trương.
Bạch Dạ trừng mắt một cái, lạnh giọng nói ra:
- Vuốt thẳng lưỡi nói chuyện cho bản quân.
Hậu Khanh tranh thủ thời gian điều chỉnh tốt tâm tính, cung kính nói ra:
- Có tình báo truyền đến, phía trên Huyền Nguyệt đại lục phát sinh biến cố.
Bạch Dạ hơi hơi thở hắt ra:
- Biến cố gì?
- Là Dạ gia Dạ Côn bị giết chết, Dạ gia điều động người đi báo thù.
- Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa mà thôi.
Bạch Dạ từ tốn nói, cũng không có cảm thấy đây là đại sự gì.
- Thế nhưng hai người trong đó, Ma Quân hẳn sẽ quan tâm.
Hậu Khanh cúi đầu cung kính nói ra.