Ngày hôm nay, Hoa Sa La vẫn giống như bình thường, ngồi ở trong đỉnh nhỏ uống trà, nhìn Dạ Côn đánh cọc gỗ.
Mặc kệ là mùa hè nắng chói chang, hay là mùa đông rét lạnh, mỗi ngày Dạ Côn đều sẽ đánh cọc gỗ, Hoa Sa La đã quen, nếu bữa nào Dạ Côn không đánh, nàng ngược lại có chút không thói quen.
- Dạ Côn, hỏi người một chuyện.
Hoa Sa La bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Nắm đấm của Dạ Côn chậm một nhịp, dù sao nữ nhân này từ trước đến này đều chỉ mở miệng nói bẩn, rất ít khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện.
- Chuyện gì.
Dạ Côn bình tĩnh nói ra, tiếp tục đánh.
- Nếu như có một ngày ta chết đi, ngươi có đến cứu ta không?
Hoa Sa La nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng mắc phải tuyệt chứng gì? Hắn lại hỏi ngược lại.
- Nếu như một ngày nào đó ta chết, ngươi có đến cứu ta không?
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng:
- Không phải hiện tại ta đang cứu ngươi sao.
- Vậy ta cũng sẽ đi cứu ngươi.
Dạ Côn lạnh nhạt đáp, tiếp tục đánh.
- Ài.
Hoa Sa La thở dài một tiếng, tâm tính có hơi mệt mỏi, cảm thấy quá xa vời.
Thoáng cái lại qua mười năm.
Lúc này đám người Dạ Côn đã chuyển tới Thái Kinh, chuyện xảy ra đều không khác mấy, duy nhất khác biệt là, mọi chuyện đều thiếu đi bản thân Dạ Côn, đều là Dạ Tần làm, Dạ Tần trở thành anh hùng nổi danh nhất Thái Kinh.
Mà Dạ gia, trực tiếp thống trị toàn bộ Đông U.
Nước lên thì thuyền lên, Dạ Côn được Dạ Tần trợ giúp, thân phận thẳng tắp lên trời, người người đều biết, đắc tội ai cũng được, chỉ là không thể đắc tội đại ca Dạ Tần, bởi vì ngươi sẽ chết rất thê thảm.
Thái Kinh Dạ phủ.
Sau mười năm, ý chí của Hoa Sa La phảng phất bị mài mòn, đối mặt với Dạ Côn như thế, Hoa Sa La hoàn toàn không còn một chút hy vọng nào.
Hoa Sa La ở trong thạch đình nhìn Dạ Côn đánh cọc gỗ, nộ khí trong lòng càng lúc càng lớn... mỗi ngày chỉ biết đánh... đánh!!!
Bỗng nhiên, Hoa Sa La đứng lên, đi đến trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn ngừng tay, lông mày nhíu chặt hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Àm!
Hoa Sa La tiện tay đánh một cái, cọc gỗ bị đánh gãy.
- Ngươi làm gì?!
Dạ Côn giận dữ hỏi.
Hoa Sa La hủy toàn bộ CỌC gỗ khác, ngoài miệng lạnh giọng nói ra:
- Mỗi ngày chỉ biết đánh cọc gỗ, đánh cọc gỗ, đánh cọc gỗ, biết người khác gọi người thế nào không? Gỗ ngốc, một cây gỗ ngốc không bước ra khỏi cửa, ngươi không quan tâm, thế nhưng lão nương nghe thấy rất tức giận!"
- Bởi vì ta tin tưởng, một ngày nào đó ta sẽ thắng ngươi! Đoạt lại tôn nghiêm của ta!
Dạ Côn lên tiếng quát.
Hoa Sa La đè nén nội tâm sắp bùng nổ:
- Người thắng ta... ngươi thắng một nữ nhân như ta liền có tiền đồ ư? Ta là thê tử của ngươi, ngươi thắng thê tử của mình rất quang vinh sao, ngươi thật ngu xuẩn, ta thật hối hận vì đã vào đây cứu ngươi. .. ngươi là một tên hèn nhát!
- Ta hèn nhát? Hơn mười năm, mỗi ngày ngươi mở miệng chỉ biết mắng... đây là chuyện thê tử nên làm sao... ta ngu ngốc? Chẳng lẽ ngươi không ngốc. .. biết ta là người như thế này, ngươi còn gả cho ta!
Giờ khắc này, hai người áp chế mười năm toàn bộ bạo phát, ít nhất rốt cuộc cãi nhau, trước kia đều là Hoa Sa La đơn phương chửi nhau.
Hoa Sa La nghe Dạ Côn nói như vậy, trong lòng nhất thời ủy khuất, cũng càng tức giận. ..
- Nếu không phải lão nương vì cứu người, lão nương sẽ đến nơi này sao...
Nói xong, âm thanh Hoa Sa La đã có chút nghẹn ngào, xem ra thật rất uất ức.
Mà nghe thấy Hoa Sa La khẽ kêu, Dạ Côn cũng có chút xúc động, phẫn nộ quát:
- Nếu không phải vì có thể bảo hộ ngươi, ta cần mỗi ngày đánh cọc gỗ sao?!
Nghe thấy Dạ Côn nói như thế, Hoa Sa La ngây ngẩn cả người, bản thân Dạ Côn cũng ngây ngẩn cả người.
- Bảo hộ ta?
Hoa Sa La nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cũng không thèm đếm xỉa:
- Ta là nam nhân, nếu như ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, còn có tác dụng gì, ta biết người rất mạnh, nhưng ta không muốn lạc hậu, ta cũng hy vọng lúc ngươi đi ra ngoài, người khác sẽ nói ngươi là thê tử Dạ Côn, chứ không phải tẩu tử Dạ Tần.
Hoa Sa La nghe Dạ Côn nói như thế có chút quái dị, càng cảm thấy có chút không biết làm sao, tim đập rộn lên. ..
- Cho nên, người đến cùng muốn nói cái gì?
Hoa Sa La ngăn chặn cảm xúc quái dị này, trầm giọng hỏi.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, hướng thẳng đến Hoa Sa La, Hoa Sa La nhịn không được lui về phía sau một bước.
Nhưng đối mặt với Dạ Côn đột nhiên mạnh mẽ lên, Hoa Sa La tựa hồ có chút không chống đỡ được, trực tiếp bị Côn ca áp vào vách tường.
Sau đó hôn lên nồng thắm.
Ta thảo!
Đôi mắt đẹp của Hoa Sa La đều muốn nhảy ra ngoài, khó có thể tin nhìn Dạ Côn, đầu óc nàng trống rỗng.
Hoa Sa La luôn luôn cường thế, dĩ nhiên sẽ không bị động đối với chuyện này, trực tiếp phản công.
Chuyện nên phát sinh, cuối cùng vẫn đã phát sinh...
Mười tháng sau, một tiếng ca vang lên.
Một tên tiểu tử béo ra đời.
Có lẽ bởi vì có hài tử, quan hệ giữa Dạ Côn cùng Hoa Sa La cũng không còn cứng ngắc như trước, tựa hồ biến thành quan hệ phu thê bình thường.
Mà Dạ Côn làm ra một cái quyết định, mang theo thê tử cùng nhi tử trở về huyện Thái Tây.
Chuyện này rất phù hợp với ý nghĩ của Dạ Côn, hiện tại sống tháng ngày bình thường, không có phân tranh, ngươi lừa ta gạt.
Mà Dạ Côn quay về huyện Thái Tây không còn đánh cọc gỗ nữa, hắn xem rất nhiều thư tịch, trở thành lão sư, mở tư thục.
- Trở về, tranh thủ thời gian ăn cơm giữ hài tử.
Hoa Sa La thúc giục nói ra.
Dạ Côn khoát tay một cái:
- Hôm nay quá mệt mỏi, tiểu tử kia giao cho nàng.
- Con của ngươi, ngươi đi dỗ. ..
Hoa Sa La chu cái miệng nhỏ lên.
Dạ Côn bỗng nhiên cười cười, trực tiếp ôm Hoa Sa La vào lòng, đùa giỡn nói ra:
- Có phải ta mỗi ngày bề bộn nhiều việc, không để ý đến nàng hay không?
Hoa Sa La trợn trắng mắt:
- Thôi đi, ngươi ít tự luyến.
- Ta đã sớm nhìn thấu tính cách của nàng rồi, đến chết vẫn tự ái.
- Ngươi nằm mơ đi, ai mà thèm.
Hoa Sa La tức giận nói ra.
- Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữ nhi đi.
- Ta mới không sinh, người đi tìm người khác đi.
- Nếu nàng đã nói như thế, vậy chỉ có thể đi tìm người khác.
- Ngươi dám! Xem ta có đánh chết người hay không!
- Ha ha ha.
- Ai nha, hay lắm, dám đùa bỡn ta! ! ! Xem đánh! ! !
- Ta sai rồi. .. sai... sai...
Chỉ thấy Hoa Sa La đuổi theo Côn ca chạy quanh phòng, chẳng qua là khóe miệng hai người đều mang đường cong.
Côn ca thật dần biến thành Minh ca, sợ vợ.
Hai mươi năm chớp mắt đã qua.
- Dạ Côn cùng Hoa Sa La đứng cách hỷ phòng không xa, ánh mắt hai người đều mang thể vẻ vui sướng.
- Nàng nói nhi tử có giống ta khi đó hay không?
Dạ Côn trêu đùa một tiếng.
- Người cho rằng nhi tử nhát gan giống ngươi sao?
Hoa Sa La chọc chọc eo Dạ Côn, dịu dàng cười nói.
Dạ Côn hừ một tiếng:
- Khi đó là nhường nàng, không chấp nhặt với nàng.
- Nhìn vào mắt ta này, người cảm thấy ta tin sao.
- Thoáng cái đã hơn ba mươi năm...
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn tinh không thở dài.