Hoa Sa La ngước nhìn tinh không, không nói gì.
Cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, cứu người ba mươi năm, người không cứu được, Còn bồi cả mình vào.
Thậm chí nhìn tình huống hiện tại, chỉ sợ rất khó đi ra.
Dạ Côn bỗng nhiên nhẹ nói ra:
- Ta hẳn đã khiến nàng thất vọng rồi, vẫn không nhớ được bất cứ chuyện gì.
- Có lẽ đây chính là số mạng của ta, ài. ..
Hoa Sa La lần nữa than nhẹ, trên trán mang theo một tia sa sút.
- Ta ở thế giới khác như thế nào?
Dạ Côn nhẹ giọng hỏi.
Hoa Sa La nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Ngươi ở thế giới kia, Có một loại tự tin gần như tuyệt đối, rất biết tính toán người, nhân tinh.
Dạ Côn sờ mũi:
- Đánh giá như thế ta không thể nào tiếp nhận được.
Hoa Sa La lườm Dạ Côn, dám không tin lão nương, có tin lão nương quất người hay không.
- Ở thế giới đó, nàng là thê tử của ta ư?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Không phải.
Hoa Sa La từ tốn nói.
Đối với vấn đề này, Dạ Côn vẫn luôn không có hỏi, có lẽ Dạ Côn thế giới này. .. tương đối bảo thủ, không muốn nghe thấy đáp án.
Quả nhiên, nghe Hoa Sa La nói như thế, Dạ Côn có chút mất mác.
Hoa Sa La thấy biểu tình của Dạ Côn, nhẫn nhịn nghẹn nói ra:
- Mặc dù ta không phải, nhưng người kiều thê vô số, có ta hay không cũng giống như thế.
- Sao có thể như vậy được.
Dạ Côn mấp máy môi, Côn ca quên đi Ly Nhi các nàng, xem ra một lòng thắt ở trên người Hoa tỷ, có lẽ đây chính là kết quả của việc
không có thực lực.
- Ngươi tâm địa gian giảo, may mắn ta quan hệ với ngươi cạn.
- Nếu cạn, tại sao nàng lại đến cứu ta? Có phải thích ta rồi hay không?
Dạ Côn trêu chọc một tiếng.
- Ha ha... thích ngươi? Chẳng qua là coi trọng người mà thôi, không muốn người chết nhanh như vậy, người suy nghĩ nhiều.
Hoa Sa La quay đầu dịu dàng nói ra.
Nếu là lúc trước, Hoa Sa La có thể nói không thích, nhưng hiện tại. .. chỉ sợ không nói ra được.
Bất quá Hoa Sa La thích, chỉ sợ là Dạ Côn ở trước mặt, chứ không phải Dạ Côn ở bên ngoài.
Đây cũng là chuyện khiến cho Hoa tỷ xoắn xuýt.
Nhìn ánh đèn trong phòng nhi tử chợt tắt, Dạ Côn nhẹ giọng hỏi:
- Nàng còn nguyện ý cứu ta không?
Một câu nói bình thản lại giống như trực kích trái tim Hoa Sa La, nguyện ý cứu không?
Nếu như nguyện ý, đồng nghĩa cứu được Dạ Côn trước kia, mất đi Dạ Côn trước mắt, xem như có chút mâu thuẫn, nhưng sự thật chính là
như thế.
Dạ Côn này khẳng định sẽ tan biến, tình cảm cũng theo gió mà đi, Hoa Sa La thật không biết nên trả lời với Dạ Côn như thế nào.
- Mục đích của nàng tới chính là vì cứu ta, mặc dù ta không hiểu lắm, nhưng ta cũng là người đọc sách, tiến vào trong thế giới của người khác, đây là hành động rất nguy hiểm, nếu như nàng không thể cứu ta, đời này nàng sẽ bị vây ở chỗ này. ..
Dạ Côn nhẹ giọng kể rõ, nắm chặt tay Hoa Sa La.
Mà Hoa Sa La quay đầu không nhìn Dạ Côn, có lẽ không muốn để cho Dạ Côn nhìn thấy một mặt nhu nhược của nàng.
Dù sao Hoa tỷ rất cần mặt mũi.
- Ta có chút tự tư, không muốn để nàng rời đi. .. cho nên cũng không muốn nói chuyện này...
- Nhưng thấy nhi tử thành hôn, hình như ý thức được chút gì đó... dù sao thế giới này không chân thật, đều là do ta tưởng tượng ra, tất cả mọi người là giả, chỉ có mình nàng là thật.
- Ngươi có bệnh sao? Rảnh không chuyện gì làm, nói mấy lời này, ta mệt rồi. ..
Nói xong Hoa Sa La liền hất tay Dạ Côn ra, một mạch trở về phòng của mình.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, nói ra lời như vậy, trong lòng cũng rất cần dũng khí.
Trở lại phòng, Dạ Côn nhìn thấy Hoa Sa La nằm trên giường đưa lưng về phía mình, tựa hồ không muốn nói chuyện với mình.
Cởi trường bào xuống, Dạ Côn nằm ở một bên.
Lúc này không gian rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh xào xạc ở ngoài phòng.
- Những điều vừa nãy ta nói, cũng không phải là không cần nàng nữa, chẳng qua là cảm thấy. .. nàng cứ tiếp tục bồi tiếp ta như thế, sẽ chết.
- Ta muốn làm thế nào, không liên quan gì đến ngươi! Im miệng, ta muốn đi ngủ!
Hoa Sa La lạnh giọng nói ra, cũng không có tiếp tục nói chuyện.
Dạ Côn cũng không có cách, có đôi khi nghĩ thông suốt, cũng là một chuyện phiền não.
Mấy ngày kế tiếp, Dạ Côn cùng Hoa Sa La bắt đầu chiến tranh lạnh, đều không để ý tới đối phương. ..
Ban ngày Dạ Côn tiếp tục đi làm lão sư tư thục, dạy bảo đảm hài tử huyện Thái Tây.
Mà Hoa Sa La ngồi trong nhà nghĩ đến lời nói của Dạ Côn, tâm tư có chút sốt ruột, chỉ sợ đây là khoảng thời gian nàng buồn bực nhất từ
trước đến nay.
Hiện tại Hoa Sa La không muốn đi, không nỡ bỏ Dạ Côn, bởi vì Hoa Sa La biết, chỉ có ở đây, mới có một Dạ Côn như thế.
Đi ra ngoài, quan hệ nhất định sẽ thay đổi.
Hoa Sa La cũng biết, đây chỉ là nàng đang lừa dối bản thân.
Tiểu trọc đầu không biết xấu hổ, hại mình thật thảm, tiến thối lưỡng nan.
Thời gian lại qua một tháng, hai người chiến tranh lạnh vẫn còn chưa kết thúc.
Một ngày này, Hoa Sa La thật sự nhịn không được.
- Ngươi không muốn ta ở lại như vậy sao?
Hoa Sa La trầm giọng hỏi.
Dạ Côn nằm ở bên cạnh im lặng một chút, sau đó thấp giọng nói ra:
-"Không phải.
- Vậy tại sao người lại nói ra lời như vậy?
- Vì ta muốn tốt cho nàng.
Dạ Côn nói nhỏ.
- Ta thấy người biết bên ngoài kiều thê vô số, cho nên muốn đi ra ngoài, có phải như vậy hay không. ..
Hoa Sa La bản sự ăn dấm cũng không tệ.
Lần nữa nói rõ, nữ nhân nhàm chán rất dễ suy nghĩ lung tung.
- Ta và nàng đã làm phu thê hơn ba mươi năm, ta là người như thế nào, nàng hẳn hiểu rõ nhất.
Hoa Sa La nghe xong không nói, hốc mắt tựa hồ có hơi ửng đỏ.
- Mấy ngày nay ta tra điển tịch, ta hẳn bị tâm ma vây khốn, chỉ cần giải quyết tâm ma, nàng liền có thể trở về.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Nếu như hơn ba mươi năm trước người nói lời này, ta sẽ rất hài lòng.
Dạ Côn bỗng nhiên kéo Hoa Sa La lại, lúc nhìn thấy đôi mắt của Hoa Sa La, Dạ Côn có chút sững sờ.
Bởi vì Dạ Côn nhìn thấy nàng rơi lệ, ở trong lòng Dạ Côn, Hoa Sa La hẳn là loại nữ nhân sẽ không rơi lệ.
Đưa tay nhè nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Hoa Sa La:
- Sống ở trong thế giới hư ảo, đều không chân thực, nếu như chúng ta hữu duyên, cho dù ở bên ngoài, cũng sẽ như thế.
- Không! Sẽ không! Ta thích người hiện tại:
Hoa Sa La đẩy ra Dạ Côn, lần nữa đưa lưng về phía Dạ Côn.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoa Sa La nói ra tiếng lòng của mình, khiến Dạ Côn rất kinh ngạc.
- Ta cũng thích nàng.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, ôm Hoa tỷ thật chặt.
Tiếng khóc nhẹ nhàng dần dần vang lên, Dạ Côn vỗ về Hoa Sa La:
- Nơi này, chúng ta đã từng hạnh phúc, vô luận ở đâu, chúng ta đều sẽ có được hạnh phúc.
Hoa Sa La không nói chuyện, dần dần bình tĩnh lại.
- Được, được... đã ngươi nghĩ thông suốt, như vậy được thôi.
Nghe Hoa Sa La nói như thế, quả thật giống như một tiểu tức phụ đang hờn dỗi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Ừm, nếu là tâm ma, vậy phải biết nó là tâm ma gì, trước đó nàng có nói. .. tâm ma của ta hẳn là do quá tự tin tạo thành?