Lúc năm con Hắc Cự Long từ bên trong vòng xoáy màu đen bay ra, che khuất cả bầu trời, tất cả mọi người đều đã ngây ngốc.
Long tộc trong truyền thuyết, hôm nay thế mà nhìn thấy được năm con!
Chiến trận lớn như vậy, quả thật chưa từng nghe thấy.
Trong lòng đám người Côn Miểu tràn đầy kinh ngạc tán thán, đồng thời tâm lý hoảng sợ cũng dần dần xuất hiện.
Dạ gia bọn họ dựa vào cái gì gọi Long tộc đến giúp đỡ, quá không hợp lẽ thường.
- Dịch Tôn, Dạ gia. .. hình như cũng không có yếu như vậy.
Một tên Kiếm Đế nào đó lúc này đã muốn đầu hàng, Tiền Trang treo thưởng quả thật rất tốt, thế nhưng phải có mạng dùng mới được.
Lúc này Dịch Tôn đã không thể tư duy bình thường được, Đông U Dạ gia lợi hại như vậy... không phải đã sớm xưng bá Đông U rồi sao? Cần gì ẩn nhẫn như thế? ? ?
- Dịch Tôn, chúng ta làm sao bây giờ?
Kiếm Đế nhìn đội quân đen nghịt ở trước mắt, còn Cự Long bay ở trên không, khóe mắt đều đang run rẩy.
Làm một vị Kiếm Tôn, nhìn thấy tình huống như thế, phải làm ra hành động lí trí, thế nhưng Dịch Tôn lại chưa từng thấy qua tình huống
như vậy...
Lòng tự tin bị đả kích đến cực điểm.
Mà lúc này, bên trong Võ Thành Bảo, Tả Thiên Chúng dùng một tấm gương quan sát tình huống ở trên mặt biển.
Nói thật, tâm tình Tả Thiên Chúng cũng vô cùng kinh ngạc, trên tình báo nói, Dạ gia hẳn không có thực lực hùng hậu như thế.
Dạ Côn vừa chết Dạ gia xem như bắt đầu xuống dốc, nhưng mà từ tình huống hiện tại xem ra, đây là bắt đầu rực rỡ a.
- Hôm nay chỉ sợ có chút khó khăn.
- Lúc này ngữ khí Tả Thiên Chúng vô cùng trầm trọng, Dạ gia mang đến áp lực rất lớn.
Đứng sau lưng Tả Thiên Chúng còn có mấy người, trợ thủ đắc lực Hạng Thiên Lăng, còn có hai vị Kiếm Tôn, Vân Hạc cùng Cửu Vân
Dương.
- Trang chủ, chúng ta quả thật đã đánh giá thấp thực lực Dạ gia, bất quá cũng không cần phải lo lắng, lần này vì chống lại Dạ gia, cao thủ Côn Miểu hầu như đều tới.
Hạng Thiên Lăng đứng ở phía sau cung kính nói ra, vẫn tương đối tự tin.
Tả Thiên Chúng từ tốn nói:
- Cao thủ Côn Miểu quả thật rất mạnh, nhưng ta nhìn thấy Kim Dũng xuất hiện, cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
- Kim Dũng xuất hiện quả thật khiến người kinh ngạc, đây chính là đồ vật Đông U Thành tan biến vạn năm, còn tưởng rằng đã tuyệt tích.
Hạng Thiên Lăng lẩm bẩm một tiếng.
Tả Thiên Chúng đứng dậy trầm giọng nói ra:
- Nếu như Kim Dũng có quan hệ với Đông U Thành năm đó, chúng ta phải coi chừng.
- Còn có năm con Cự Long.
Vân Hạc một mực không lên tiếng nhẹ giọng nói nhỏ.
- Đúng rồi, người của Thánh Điện đâu?
Hạng Thiên Lăng thấp giọng nói ra:
- Mấy ngày nay không có nhìn thấy Điện Chủ, vừa rồi ta đã phải người đi tra xét.
- Mạnh Dương sẽ không thật chạy rồi đấy chứ!
Tả Thiên Chúng có một loại dự cảm xấu.
Lời này vừa mới dứt âm, một tên thị vệ vội vàng chạy tới, tại bên tai Hạng Thiên Lăng nói nhỏ vài tiếng, sau đó đi ra.
- Trang chủ, người của Thánh Điện bên kia nói Điện Chủ của bọn họ đã đi ra ngoài.
- Đi ra ngoài? Ra ngoài thật đúng lúc.
Tả Thiên Chúng cười lạnh một tiếng, chỉ sợ Mạnh Dương Điện Chủ đã bị Dạ gia dọa sợ mất mật.
Cửu Vân Dương khẽ cười nói:
- Trang chủ, sau lần này, Võ Thành Bảo liền do ngài quyết định.
- Chúc mừng trang chủ.
Hạng Thiên Lăng cũng báo tin vui, Điện Chủ Thánh chạy mất, nha dịch lại không có hành động gì, cho nên lần này chống cự Dạ gia, chỉ có Tiền Trang... về sau người Võ Thành Bảo sẽ chỉ cảm kích Tiền Trang.
Đương nhiên, nếu như đánh thắng.
Tả Thiên Chúng nghe xong không có cao hứng, nhìn mọi người Dạ gia trong gương, trong lòng trĩu nặng.
Cũng không biết hôm nay có thể thắng hay không.
Trên mặt biển, theo đại quân đi ra, mấy người Diệp Hoa cũng dần dần xuất hiện ở trong mắt mọi người.
- Chỉ bằng mấy người này?
Diệp Hoa nhìn mấy người cách đó không xa nhàn nhạt hỏi, đây không phải xem thường bản tôn hay sao?
Diệp Hoa hỏi, Dịch Tôn bên này không ai dám đáp, cảm thấy chỉ cần vừa mở miệng sẽ lập tức bị giết.
- Các ngươi đều bị câm hết rồi sao?
Diệp Hoa lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, thế mà không ai dám đáp lời, chẳng lẽ bản tôn quá cường thế?
Lúc này Dịch Tôn có hai loại lựa chọn, thứ nhất là cứng, mang theo mọi người phía sau liều mạng một trận.
Thế nhưng hạ tràng sẽ rất thảm.
Còn có một loại biện pháp khác, đó chính là bảo mệnh, làm như vậy, chỉ sợ sẽ không thể ngẩng đầu lăn lộn ở Côn Miểu nữa, thậm chí
thanh danh cũng mất sạch.
Nhưng thanh danh lại quan trọng hơn cả mạng sống, Dịch Tôn trong nháy mắt liền lựa chọn về sau, sinh mệnh lớn hơn hết thảy.
- Chúng ta ở đây cũng nghênh Dạ gia.
Dịch Tôn bỗng nhiên hướng phía đám người Diệp Hoa chắp tay, thái độ cung kính khiến cho Tả Thiên Chúng nhìn muốn trợn lòi cả mắt,
cao thủ Kiếm Tôn kia là một một tên hèn nhát!
Lời của Dịch Tôn khiến Diệp Hoa bên này có chút kinh ngạc, mà đám Kiếm Đế sau lưng lập tức ngầm hiểu, đây là Dịch Tôn đang âm
thầm bố cục.
Giả vờ đầu nhập vào, sau đó phản kích!
Dịch Tôn thật quá thông minh.
Lúc này Dạ Minh đứng ra hỏi:
- Dạ gia liên quan gì với các ngươi? Tại sao phải cung nghênh?
Dịch Tôn lập tức điên cuồng suy nghĩ, tu luyện đều không nghiêm túc như vậy.
- Chuyện của Dạ gia ta cũng đã được nghe nói, thật khiến người tức giận, kẻ hèn liền tập hợp những người này lại, đòi cho Dạ gia một cái công đạo, mọi người nói có đúng hay không.
Dịch Tôn hướng mọi người phía sau lưng hô.
Đều là người hiểu chuyện, dĩ nhiên cùng một chỗ phụ họa, mệnh vẫn rất quan trọng, ai biết Dạ gia mạnh mẽ như vậy, Long đều kéo qua.
Thế nhưng Diệp Hoa sao có thể để mình bị đẩy vào tròng, hôm nay tới đòi công đạo cho con rể, đám người bên dưới đều là hạng mượn gió bẻ măng, cho dù giảo biện như thế nào đi nữa, mục đích chỉ là muốn giữ mạng.
- Thông gia, nếu bọn họ là tới cung nghênh, vậy liền giao cho ta đi.
Lúc này Thượng Hiền từ tốn nói.
Diệp Hoa hơi nheo mắt, trước hết để Thượng Hiên biểu diễn một chút.
- Bản tôn cũng bớt chuyện, ngươi tới đi.
Diệp Hoa chắp tay đứng ở bên cạnh, để Thượng Hiên tới chủ đạo.
Mà Dịch Tôn thấy tình huống như vậy, không biết người đối diện muốn làm gì.
- Nếu là cung nghênh, không phải nên quỳ xuống sao?
Thượng Hiên hướng phía mọi người hộ.
Quỳ xuống...
Đều là người thích sĩ diện, có thể vì mạng sống phản chiến, nhưng muốn bọn họ quỳ xuống, chỉ sợ đã chạm đến ranh giới cuối cùng.
Cho nên, đối mặt với Thượng Hiên, đám người Dịch Tôn toàn bộ đều trầm mặc.
Thượng Hiên cũng không muốn nói gì, trực tiếp dùng ngón tay trỏ đáp đáp...
Chỉ thấy một chiếc Kim Dũng mở cửa, mấy chục đạo hắc ảnh điên cuồng lao xuống.
Đám người Dịch Tôn chuẩn bị tốt phòng ngự.
Bởi vì mấy đạo bóng đen rơi xuống giữa đám người bọn họ.
Đối mặt với Dạ gia cường thế, Dịch Tôn biết chỉ có thể buông tay chiến, gầm thét một tiếng:
- Mưu kế không thành, mọi người phản kích!
- Khá lắm, lại còn nói vừa rồi chỉ là mưu kế.
Mấy vạn người rút kiếm của mình ra, hướng phía hắc ảnh trên đỉnh đầu bay đi.
Thượng Hiền hai tay khoanh trước ngực, hướng phía Diệp Hoa nói ra:
- Đám người này của ta không bị thiên lôi ảnh hưởng.
- Ừm.
Diệp Hoa chỉ nhẹ nhàng ừm một thoáng.
Thiên lôi ước thúc Diệp Hoa đương nhiên biết, chỉ nhằm vào đạo lực ở vị diện này, chỉ cần thoát ly đạo lực, vậy sẽ không còn bị ước thúc.