Chiến đấu như vậy, mỗi người đều sẽ có cái nhìn khác nhau, người trong nghề mang theo ánh mắt tán thưởng, người ngoài nghề lại
muốn chửi mẹ.
Mà muốn chửi nhất dĩ nhiên chính là Tả Thiên Chúng, trước đó Sát Đan chọc mình muốn nổ phổi, còn tưởng rằng Hào Kiệt có thể cho mình chút mặt mũi, kết quả lại đối quyền cùng với lão đầu.
Nếu như đánh thắng còn dễ nói, trọng điểm là Dạ Tư Không còn nhường một tay, thế nhưng Hào Kiệt lại không có chiếm thượng phong, càng nhìn càng cảm thấy là Dạ Tư Không đang nhường, thân pháp phiêu miểu kia nhìn thế nào cũng không giống thân pháp của lão đầu
tử.
- Lão gia tử luyện lục nào?
Dạ Minh nhìn mà nghi ngờ không thôi, thân pháp của lão gia tử thật lợi hại.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Ngươi không nói chuyện với lão gia tử nhiều năm như vậy, sao có thể biết được.
- Mộng Mộng, bất quá nói đi cũng phải nói lại, lão gia tử giấu thật sâu, còn nhớ đêm đối chiến Trưởng Tôn Ngự không? Lão gia tử bày ra bộ dáng sắp chết, hiện tại nhìn một chút. .. cho dù chỉ có một mình ông ấy, cũng có thể giải quyết được.
- Chuyện này có gì kỳ quái, từ trước đến nay lão gia tử chỉ làm chuyện mình nắm chắc, không có xác định trăm phần trăm, nhất định sẽ không đi làm.
Dạ Minh hít vào một hơi, thăm thẳm nói ra:
- Vậy cũng đúng, bất quá vì Côn Côn, lão gia tử dùng ra át chủ bài. ..
- Sao ngươi biết đây là át chủ bài? Ngươi đó... đúng là trẻ tuổi không hiểu sự đời.
Đối mặt thê tử càm ràm, Dạ Minh không còn lời nào để nói.
Bất quá lúc này trong lòng Hào Kiệt cũng kinh ngạc tán thán, lão già trước mặt dưới thế công mãnh liệt của mình, lại có thể dễ dàng hóa giải, loại chương pháp cao thâm này y chưa từng nhìn thấy.
Trọng điểm là người ta chỉ mới dùng một tay, nếu như dùng hai tay, chẳng phải bản thân sẽ càng thua nhanh hơn?
Ý thức được chuyện này, Hào Kiệt lập tức thu tay lại, kéo dài khoảng cách.
- Lão đầu, chương pháp của ngươi không tệ, luyện bao nhiêu năm?
Hào Kiệt cất tiếng cười to, dáng vẻ hào khí ngất trời, cho người cảm giác giống như là đang giả vờ.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Này còn cần luyện sao?
Đối mặt với Dạ Tư Không áp chế trào phúng, vẻ mặt Hào Kiệt bên này không quá tốt.
Mà Phi Tuyết dẫn đầu phá ra xì, đám thuộc hạ của Diệp Hoa cũng thích tham gia náo nhiệt, lập tức xì xì một đám.
Khiến Hào Kiệt rất là xấu hổ.
- Lão đầu, hy vọng kiếm thuật của ngươi cũng tốt như chưởng pháp.
Hào Kiệt không tin, có lẽ chương pháp của người cao minh, thế nhưng ở trên phương diện kiếm thuật, Hào Kiệt ta mới là đệ nhất.
- Kiếm tới!
Hào Kiệt gầm thét một tiếng, giơ cánh tay phải lên.
Dạ Tư Không chắp tay từ tốn nói:
- Tuổi còn trẻ mà đã dùng Thần Kiếm, không có chỗ tốt.
- Lão đầu tử, ngươi quản được sao!
Chỉ thấy bầu trời xuất hiện một đạo ánh sáng màu ngà sữa, đang cấp tốc bay đến nơi này, khí tức mạnh mẽ phân mặt biển ra làm hai,
tràng diện rất là hùng vĩ.
Thần Kiếm ra sân, bức cách tràn đầy.
Hào Kiệt vừa nắm, cả đám cũng thấy rõ ràng, Thần Kiếm trong tay Hào Kiệt tương đối rộng, ở giữa có rãnh máu, bên trên Thần Kiếm bốc lên màu ngà sữa, tựa như tiên khí, nhìn cũng rất dễ chịu.
- Lão đầu, cho dù người biết tam đoạn, ở trước mặt Thủy Vân của ta cũng chỉ có phần bị đánh.
Hào Kiệt nắm Thần Kiếm, nhất thời tự tin lên, khí tức trên người cũng dần dần lớn lên, mặt biển bình tĩnh cũng bắt đầu sôi trào.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Xem ra Thần Kiếm của ngươi không đơn giản.
- Đó là đương nhiên, không có chút trình độ, Hào Kiệt ta nào dám khoác lác?
- Như vậy, ngươi hẳn đã biết một chút Thần Kiếm nhất đoạn.
Lời của Dạ Tư Không khiến tất cả mọi người hơi sững sờ, Thần Kiếm cũng không giống như bản mệnh kiếm, có thể bồi dưỡng.
Nói Thần Kiếm có thể nuôi dưỡng, bình thường đều là nói càn, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Thế nhưng lời này từ trong miệng Dạ Tư Không toát ra, mọi người cũng bán tín bán nghi.
Tuy nhiên Diệp Hoa lại tin tưởng Dạ Tư Không, bởi vì Thượng Hiên... thật biết Thần Kiếm nhất đoạn.
Diệp Hoa nghĩ tới lần trước đơn đầu với Thượng Hiên, nếu không phải y biết Thần Kiếm nhất đoạn, đã sớm ngược y trăm ngàn lần, kém
chút đã thua...
Cuối cùng điểm đến là dừng, xem như hoà không phân thắng bại, nhưng Diệp Hoa biết... tiếp tục đánh, mình nhất định sẽ thua.
Thần Kiếm nhất đoạn, quá mạnh.
Hào Kiệt cười khẽ một tiếng:
- Lão đầu biết không ít nhỉ, không ngại nói cho ngươi biết, ta quả thật đã lĩnh ngộ được một chút.
- Năm đó Thái Kinh Thánh Nhân Trưởng Tôn Ngự y cũng lĩnh ngộ được một chút da lông, ta gọi là ngụy nhất đoạn.
Hào Kiệt nghe xong về mặt không tốt, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt không còn:
- Lão đầu, đừng tưởng rằng ta cười cười nói nói, liền cảm thấy ta không có bản sự.
- Tự tin một chút, bỏ đi hai chữ cảm thấy đi.
Diệp Hoa bên này nghe Dạ Tư Không nói, trong nháy mắt cười ha hả.
- Dạ gia lão đầu từ quá khôi hài.
Thuộc hạ Diệp Hoa, Khai Vân che miệng yêu kiều cười.
Liền Tuyệt Thiên cứng nhắc cũng lộ ra một nụ cười, Bố Lai Đặc cười rất hào phóng.
Dạ Minh không có cười, mà là chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Đây là lão gia tử kia sao?
- Ta làm sao biết, cha ngươi, ngươi không biết ư.
- Cha ta vẫn luôn rất nghiêm khắc a.
Dạ Minh sờ lên đầu.
Dạ Tần cũng nhẹ nói ra:
- Đại ca khá quen thuộc với gia gia.
Ý của Dạ Tần hẳn là do Côn ca dạy cho Dạ Tư Không, loại Côn thức trang bức này có dấu hiệu tìm được truyền nhân.
Hào Kiệt bị Dạ Tư Không làm thành như vậy, tâm tính có hơi loạn, không giữ bình tĩnh được.
Nhưng mà Hào Nhân ở bên cạnh lên tiếng hô:
- Ca.
Hào Nhân vừa hô như thế, Hào Kiệt có chút xốc xếch dần dần bình tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi kém chút bị mang tiết tấu.
Phương pháp này không khác Sát Đan dùng khi nãy là bao, trong lời nói kích thích đối thủ, lợi dụng đối thủ phẫn nộ tìm sơ hở.
- Lão đầu, được đó. .. kém chút bị người mang lệch.
Dạ Tư Không bình tĩnh nói ra:
- Như thế nào mang lệch, nói hai câu ngươi liền nổi nóng, đây không phải thái độ của cường giả.
Mọi người: .....
Lời này tựa như là thạch chuỳ, còn nói không mang, đây chính là điên cuồng trào phúng.
Hào Kiệt đều bị chọc giận quá cười lên:
- Lão đầu, công phu miệng lưỡi không tệ, rút kiếm đi!
- Lão phu không dùng kiếm.
Mọi người: ....
Đây là trần trụi xem thường, người khác đều nói biết Thần Kiếm ngụy nhất đoạn, kết quả Dạ Tư Không còn bày ra bộ dáng rất ổn, vẻ lạnh nhạt kia quả thật có thể khiến tâm tính đối thủ nổ tung.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm đó Côn ca cùng Trưởng Tôn Ngự chiến một trận, Trưởng Tôn Ngự cũng biết nguy nhất đoạn.
Bất quá vẫn bị Côn ca nhất kích miểu sát, ở trong lòng Dạ Côn, Thần Kiếm ngụy nhất đoạn không có lợi hại bằng tam đoạn.
Chẳng qua là Hào Kiệt, rõ ràng cảm giác Thần Kiếm nhất đoạn của mình, phải mạnh hơn tam đoạn... bằng không sao lại tự tin như thế?
- Được, vậy cũng đừng trách ta vô tình!
Lời vừa dứt âm, Hào Kiệt liền vung ra một đạo kiếm khí, bạch mang trên thân kiếm mãnh liệt lao đi, toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng đang
run nhè nhẹ.
Không hổ là Thần Kiếm, tùy tiện chém một kiếm đã có động tĩnh như thế.