- Cha, cẩn thận.
Dạ Minh nhịn không được hỗ to.
Dạ Tư Không cần phải lo lắng sao? Rõ ràng là không cần...
Chỉ thấy nước biển cuồn cuộn bay thẳng đến trước mặt Dạ Tư Không, hình thành một bức tường nước.
Am!
Kiếm khí Thần Kiếm chẳng qua chỉ đánh tan nước biển, thậm chí nước biển còn không vững trúng người Dạ Tư Không.
Tất cả mọi người một mặt mộng bức.
Dùng nước biển cản Thần Kiếm, ngẫm lại liền cảm thấy thiên hoang dạ đàm, thế nhưng lại đang phát sinh ở trước mặt bọn họ.
Liền Diệp Hoa cùng Thượng Hiên đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chớ nói chi là Dạ Minh, cái cằm đều sắp rơi xuống đất.
Mà Đông Môn Mộng lại bình tĩnh hơn nhiều:
- Cha là đang dùng đạo pháp.
- Đạo pháp?
Diệp Hoa nghi ngờ hỏi, lập tức sững sờ, mình quên mất, ở trên Huyền Nguyệt đại lục còn có đạo pháp. ..
Một mực trầm mê ở trên kiếm, hoàn toàn không để ý đến đạo pháp tồn tại.
Mà Dạ Côn đã sớm nghe nói, nếu như đạo pháp đại thành, trình độ lợi hại không thua gì tam đoạn, chỉ là đạo pháp khó luyện hơn.
Cho nên dưới tình huống bình thường, mọi người đều lựa chọn kiếm cho "dễ luyện".
- Ngươi đây là đạo pháp? Hay là thứ gì?
Hào Kiệt trầm giọng hỏi, một kích vừa rồi, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Dạ Tư Không lạnh nhạt nói ra:
- Chính là đạo pháp, khống thủy bình thường nhất.
Ba chữ "bình thường nhất" này, tựa như ba thanh kiếm cắm vào ngực Hào Kiệt, Dạ Tư Không nói chuyện còn lợi hại hơn cả đạo pháp, đả
thương người trong vô hình.
- Thật thú vị, ta lần đầu tiên gặp người tu luyện đạo pháp lợi hại như vậy.
- Cũng là một lần cuối cùng.
Mọi người: ....
- Lão đầu, đừng xem thường ta!
Hào Kiệt gầm thét một tiếng, Thủy Vân trong tay hào quang vạn trượng, bạch mang trên thân kiếm từ cánh tay Hào Kiệt, xuất hiện ở sau lưng y hình thành một đôi cánh trắng.
Một cỗ khí tức thánh thần lập tức tản ra, ánh vàng thổi tan mây đen, lúc này Hào Kiệt giống như Thần tộc buông xuống, khiến cho người ta có một loại cảm giác muốn cúng bái.
Dạ Tư Không hơi dừng một chút.
Hào Kiệt dữ tợn nói ra:
- Lão đầu, đây là Thần Kiếm của ta... Thần Lâm!
- Há, có phải cái người gọi là nhất đoạn, chính là mọc ra một đôi cánh?
- Làm sao ngươi biết?
Vẻ mặt Hào Kiệt nhất thời trở nên vô cùng kinh ngạc, giống như trông thấy quỷ vậy.
- Đoán.
Nắm đấm Hào Kiệt đang run rẩy, gân xanh trên trán phảng phất như muốn nứt ra:
- Loại hình thái này đã đủ giết chết ngươi!
- Bất quá chỉ là tăng cường lực lượng tốc độ thôi, người trẻ tuổi vẫn nên thực tế một chút.
Hào Kiệt cảm thấy cổ họng truyền đến mùi tanh của máu, cưỡng ép ngăn chặn, toàn lực bùng nổ.
Thượng Hiền cùng Diệp Hoa liếc nhau một cái, biểu thị ghét nhất loại đối thủ này, đã đánh không lại còn mở miệng trào phúng nói ngoan thoại.
Oanh một tiếng:
Chỉ thấy nước biển lần nữa sôi trào, mà lần này nước biển lại biến thành một tên cự nhân khổng lồ, nắm đấm hung ác đánh tới Hào Kiệt.
Hào Kiệt xì một tiếng khinh miệt, Thủy Vân trong tay chém xuống cánh tay cự nhân.
Nhưng mà cánh tay chỉ hóa thành nước, không có biến mất, lần nữa ngưng kết thành nắm đấm, từ phía dưới công kích lên.
Hào Kiệt sững sờ, gầm thét một tiếng:
- Trắng Oanh Pháo!
Chỉ thấy tay trái Hào Kiệt oanh ra một đạo bạch mang, lần nữa đánh cánh tay kia thành nước.
Nhưng mà một cái nắm đấm khác lặng yên hạ xuống, ánh mắt Hào Kiệt Có rụt lại, toàn thân toát ra hào quang sáng chói... nhiệt độ của hào quang thế mà khiến nước bốc hơi.
Thuy nhiên thủy cự nhân vô cùng vô tận, lúc này lần nữa ngưng tụ. .. nhìn chằm chằm Hào Kiệt.
Hào Kiệt cảm thấy rất ảo não, thủy cự nhân rõ ràng không thể khinh thương, cường độ công kích rất mạnh.
Xem ra, đây là trực tiếp móc nối với người triệu hoán.
Bỗng nhiên, Dạ Tư Không nhấc tay phải lên.
Dọa đến Hào Kiệt lập tức làm ra phòng ngự.
Bất quá, Dạ Tư Không không có phát động tiến công, mà là gọi ra một con thủy cự nhân khác, hai thủy cự nhân đứng trên mặt biển, tản ra khí tức kinh khủng.
- Nếu không dùng, sẽ không còn cơ hội.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Hào Kiệt hít một hơi thật sâu:
- Lão đầu, đây là ngươi ép ta!
Lời vừa dứt âm, hai tay Hào Kiệt nắm chuôi kiếm, mũi kiếm hướng phía thương khung, cả người vô cùng dữ tợn.
Mạch máu dưới da toàn bộ tuôn ra, khuôn mặt đỏ lên, hai mắt đỏ ngầu.
- Thần kinh vĩ đại, hãy ban cho ta vô tận lực lượng!
Oanh!
Một vệt kim quang xuyên thấu tầng mây, tràn vào bên trong mũi kiếm, lúc này Hào Kiệt lần nữa phát ra hào quang.
Hào quang dần dần tụ tập, lần nữa hóa thành một đôi cánh lông vũ.
Hai đôi cánh, cũng đã rất hiếm thấy, mọi người nhìn không chuyển mắt.
Mà Diệp Hoa từ tốn nói:
- Đây không phải hình dáng của thiên sứ sao?
Thượng Hiên nghi hoặc nói ra:
- Thần tộc cùng thiên sứ, hình như không có liên hệ gì với nhau.
Hào Kiệt bốn cánh thực lực điên cuồng tăng gấp bội, loại khí tức kinh khủng này quả thật đã siêu việt tam đoạn, bởi vậy rõ ràng... Thần Kiếm nhất đoạn trong miệng Hào Kiệt, quả thật mạnh hơn Thần Kiếm nhất đoạn của Trưởng Tôn Ngự.
Thế nhưng ở trong mắt Diệp Hoa, Thần Kiếm nhất đoạn chân chính, càng khủng bố hơn. .. hiện tại phát huy, e là chỉ có một tầng thực
lực.
- Lão đầu, hối hận đi! ! !
Lúc này đôi mắt của Hào Kiệt biến thành màu vàng kim, mang theo một cỗ hung ác...
Dạ Tư Không thở dài một hơi, hai thủy cự nhân ầm ầm hạ xuống, hóa thành nước dung nhập vào trong biển rộng.
- Làm sao? Muốn đầu hàng? Ta sẽ không tiếp nhận người đầu hàng, nhưng sẽ tiếp nhận thi thể của ngươi!
Hào Kiệt thấy hành động của Dạ Tư Không, lần nữa phá lên cười.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Đạo pháp bình thường có chút miễn cưỡng.
Hào Kiệt: ....
- Lão đầu đáng chết, người sẽ chết dưới kiếm của ta, ta muốn người quỳ trên mặt đất sám hối, còn muốn cắt mất đầu lưỡi của ngươi! Còn muốn. ..
Hào Kiệt còn chưa nói hết, chỉ thấy bàn tay Dạ Tư Không chập lại.
- Cực Khung Hắc Quan.
Tại bốn phía Hào Kiệt bỗng nhiên xuất hiện hắc quan, Hào Kiệt chưa kịp phản ứng, hắc quan đã cấp tốc khép lại.
- Liệt Hồn Liên.
Một chiếc xích sắc tràn ngập hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện, quấn quanh hắc quan, cùng một thời gian... bốn phương tám hướng xuất hiện bốn cái cột sắt, cắm vào mặt biển.
Mà xích sắt kia quấn ở đỉnh cột sắt, ở giữa treo lấy hắc quan.
Mọi người loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Hào Kiệt chửi rủa, còn có tiếng va đập, thế nhưng hắc quan hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.
Thậm chí dưới tác dụng của Liệt Hồn Liên, hắc quan dần dần đỏ lên.
- Ta thảo, cha cũng quá mạnh đi! Đạo pháp hô tên liền ra tới, cũng không cần ngâm xướng.
Dạ Minh kinh hô một tiếng, năm đó Thái Kinh đạo pháp đệ nhất nhân cũng có thể không ngâm xướng, nhưng mà đó là đối với đạo pháp cấp thấp, đạo pháp cao cấp cần phải ngâm xướng.
Chẳng qua là trong đối chiến, chờ ngươi ngâm xưởng xong, chỉ sợ sớm đã bị đối thủ chém thành từng mãnh.
Thế nhưng Dạ Tư Không trước mắt, tùy tiện đã có thể trói Hào Kiệt kinh khủng kia lại.
Thực lực tên kia, còn mạnh hơn tam đoạn không ít a.
Lúc này hai tay Dạ Tư Không lần nữa đặt ở sau lưng, bộ dáng vô cùng nhẹ nhàng.