- Trong ý thức, tựa hồ có một chút, Hoa Sa La vì cứu ta, chỉ có thể dùng thân phận thê tử ở bên cạnh ta, lâu ngày sinh tình, cũng vì thế cho nên mới phát sinh những chuyện sau này.
Dạ Côn giang tay ra bất đắc dĩ nói ra.
Mấy người Diệp Ly cũng biết Hoa Sa La đã cứu phu quân mình, quả thật nên cảm tạ, thế nhưng cảm tạ như thế này thật khó tiếp thụ.
Tuy nhiên nhìn bộ dáng của phu quân, hình như cũng đã thích nữ hoàng, cùng nhau hơn trăm năm, sao nói đoạn liền có thể đoạn được?
Diệp Lưu tò mò hỏi:
- Cho nên, vừa rồi Hoa Sa La tới, là muốn trưng cầu sự đồng ý của chúng ta?
- Không phải, hình như nàng ấy không muốn nhắc tới chuyện ở bên trong thế giới ý thức.
Dạ Côn thất lạc nói ra.
Nhưng đối với ba thê tử mà nói, đây quả thực là một tin tức tốt.
Thay vì làm ác phụ chia rẽ, còn không bằng lui một bước, ra vẻ mình rộng lượng, như thế phu quân sẽ không phản cảm, là Hoa Sa La không nguyện ý ở cùng với ngươi.
- Phu quân, kỳ thật nghe chuyện giữa các ngươi, ta cũng rất cảm động, Hoa Sa La vì cứu ngươi, mệnh cũng không cần...
Diệp Ly đau lòng nói ra, dáng vẻ hết sức đồng tình Hoa Sa La.
Diệp Lưu lập tức hiểu ý tỷ tỷ, nói theo:
- Đúng vậy, loại tình yêu xúc động lòng người này chúng ta không có, cho nên phu quân người phải trân quý.
Nhan Mộ Nhi nghe xong tưởng rằng hai tỷ muội bọn họ điên rồi, lập tức muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng Diệp Ly lại đâm vào lòng bàn tay Nhan Mộ Nhi.
Nhan Mộ Nhi lại ngốc thế nào, cũng biết có nguyên nhân khác, nhưng sao lại không nói cho mình biết cơ chứ.
Dạ Côn ngốc ngốc nhìn thê tử, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, đây giống như lời thê tử nên nói sao?
- Các nàng đồng ý?
Dạ Côn thử thăm dò, ai biết các nàng có phải đang đùa mình hay không.
Diệp Ly nhẹ gật đầu:
- Tình cảm của các ngươi thiên địa chứng giám, kỳ thật chúng ta cũng hết sức cảm động, đúng không, Mộ Nhi, Lưu Nhi.
Nhan Mộ Nhi một mặt mộng ép nhẹ gật đầu, Diệp Lưu mang theo nhu hòa cười gật đầu, không có sinh khí một chút nào.
- Cho nên các nàng đồng ý ta dẫn nàng ấy trở về?
Dạ Côn đang điên cuồng thăm dò ranh giới tìm đường chết.
Trong lòng thê tử thầm mắng, nhìn nam nhân này xem, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện dẫn người khác về nhà, khẳng định là thấy cuộc sống dễ chịu, xuân tâm động đãng.
- Nàng là ân nhân của chúng ta.
Diệp Ly vỗ vỗ mu bàn tay Dạ Côn, cười tủm tỉm nói ra.
Dạ Côn cảm giác có điểm là lạ, giọng điệu này, ánh mắt này.
- Ách... được rồi, đã các nàng đều đồng ý, ta liền dẫn nàng ấy trở về.
Côn ca cũng không phải ăn chay, đây chính là các người đồng ý, cũng không phải bản ý của ta.
Nhưng mà đám Diệp Ly khẳng định nữ hoàng sẽ không trở về, loại nữ nhân tính cách cao ngạo kia, sẽ không cùng người khác thờ chung một chồng.
Nghe đám thê tử đồng ý, tâm tình Côn ca rất tốt, nhìn thê tử xinh đẹp, đều đã mấy trăm năm không có ngủ cùng rồi.
- Hôm nay có chút không thoải mái, ta qua chỗ hài tử ngủ.
- Ta cũng đi.
- Phu quân, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.
Côn ca còn chưa kịp kịp phản ứng, ba thê tử đã chạy mất.
- Thôi đi, còn nói không tức giận.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, bất quá nghĩ lại, không biết có nên đi tìm Hoa Sa La không?
Đi tìm cái rắm, nói thế nào mình cũng là nam nhân, vừa rồi đều chủ động qua một lần, lại đi. .. vậy chẳng phải biến thành ɭϊếʍƈ cẩu sao.
Là thê tử của mình không dễ nhìn, hay là không dùng tốt, không đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Côn ngủ đến tự nhiên tỉnh, cũng không ai đến đánh thức tới.
Thẳng tới giữa trưa mới rời giường, dáng vẻ lười biếng...
- Người đi đâu cả rồi?
Dạ Côn nhìn căn phòng trống rỗng nghi ngờ hỏi.
- Meo.
Phệ Hồn Thú trên xà nhà kêu một tiếng, phảng phất đang nói, không phải còn có ta sao...
Dạ Côn trợn trắng mắt lại đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy Không Hư đang vẽ bùa.
- Côn ca, sao người còn ở đây?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Chứ hiện tại ta nên ở đâu?
- Đám phu nhân đều đã vào hoàng cung ăn cơm... ngươi không có đi sao?
Dạ Côn lập tức hiểu ra, xem ra đây là thê tử CỐ ý trả thủ, không gọi mình dậy.
Được rồi được rồi, cho các nàng thoải mái một thoáng, dù sao trong lòng các nàng cũng không thoải mái, nam nhân của mình cùng nữ nhân khác có một chân, bình thường đều sẽ rất khó chịu.
- Ngươi không có đi à?
Không Hư VỖ VỖ áo choàng cười nói:
- Ta không thích trang diện nghiêm túc, còn không bằng nghiên cứu Linh Phù.
- Vừa vặn ngươi rảnh rỗi, cùng ta đến Bằng Thành tìm người đi.
- Băng Thành? Ở đâu?
- Côn Miểu a.
- Hå!
Không Hư mới hả xong, bàn tay của Dạ Côn đã chụp tới, hai người trong nháy mắt tan biến, xuất hiện ở trong Băng Thành Côn Miểu.
- Ta thảo, lạnh quá. ..
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Không Hư tới, nhất thời cảm thấy rất lạnh, lập tức tản ra một chút khí tức, ngăn cách hàn khí.
Dạ Côn nhìn xung quanh một thoáng, loại phương pháp tìm kiếm này quá khó khăn, Thực Cốt như thế nào biết được mình tới đây?
Thế nhưng nghe đệ đệ nói, Thực Cốt hẳn biết một loại công pháp truy tung khí tức.
Cho nên Dạ Côn tản khí tức ra ngoài, mang theo Không Hư đi khắp nơi.
- Côn ca, đến cùng tới tìm ai thế?
Không Hệ tò mò hỏi, mình hoa tay múa chân một chút thì được, thế nhưng gặp phải Kiếm Đế thì chỉ có thể vắt giò lên cổ mà chạy.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Không Hư:
- Mang người thưởng thức phong tình dị vợc một chút.
- Hoa lâu?
Dạ Côn lập tức VỖ:
- Sao trong đầu người chỉ có hoa lâu thế.
- Côn ca, không phải ngươi nói phong tình dị vực sao...
Không Hư nhẫn nhịn nghẹn miệng, bộ dáng tiểu ủy khuất kia, các cô nương xung quanh nhìn thấy mà đau lòng, tên đầu trọc đáng ghét.
Đại khái thời gian uống cạn chung trà, Dạ Côn chỉ nghe thấy một đạo âm thanh nhỏ bé.
- Côn ca, bên này.
Dạ Côn hướng phía âm thanh phát ra, là từ trong một ngõ nhỏ truyền ra, Thực Cốt cũng không cần cẩn thận như vậy chứ.
- Bên này.
Dạ Côn hướng phía Không Hư hộ.
Hai người đi vào trong ngõ, mà ở trong ngõ, một bóng người tựa ở trên đống rác dơ dáy bẩn thỉu.
Dạ Côn nhíu chặt mày lại, đi nhanh đến, XỐc lên một tấm vải đen.
Chỉ thấy Thực Cốt bị đánh đến hấp hối.
Thực Cốt ở trong trạng thái tồi tệ như thế, trông thấy Dạ Côn tới, khóe miệng nhếch lên một tia đường cong:
- Quá tốt rồi, ngươi không chết, ta biết ngay mà.
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi biến thành bộ dạng này?
Dạ Côn khó có thể tin hỏi, đồng thời kiểm tra thương thế Thực Cốt.
Vừa kiểm tra, Dạ Côn liền nhận ra... Thực Cốt bị phế.
Không chỉ tu vi bị phế, thậm chí tứ chi cũng bị phế.
Thực Cốt thở dốc nói ra:
- Bọn chúng cố ý lưu ta một mạng.
- Báo cho ta?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, đánh nhau thì hắn biết, thế nhưng chữa bệnh... vậy phải đi tìm cha vợ.
Thực Cốt nhẹ gật đầu nói ra:
- Lúc ta mang dị tộc đến đây, chưa đến nửa ngày đã có năm người áo đen xuất hiện...
- Thực lực rất mạnh?
- Ừm, rất mạnh. .. ta căn bản không phải đối thủ, một người trong đó nói. .. ngươi chết. .. là được an bài.
- Hửm? ? ?