Dạ Côn quả thật rất kinh ngạc, cái chết của mình nằm trong kế hoạch của người khác.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, đối phương ngay từ đầu đã tính toán như vậy, thế nhưng sao bọn họ biết mình muốn giả làm lão gia Tiểu Ngân.
Kết quả đều giống nhau, đều khiến Tiểu Ngân cừu hận, mượn tay Tiểu Ngân giết mình, có thể nói là vô cùng đơn giản.
Nhưng kỳ quái là, nghe ý của Thực Cốt, đối phương biết mình sẽ không chết.
Chuyện này có chút kì quái, làm một cái ngoặt lớn như thế, đến cùng là vì sao... kết quả còn kéo thực lực của mình lên cao.
Không phù hợp logic a.
- Được rồi, trước đừng nói nhiều như vậy, ta dẫn người đi trị thương.
Dạ Côn vác Thực Cốt hư nhược trên lưng, đi thẳng tới chỗ cha vợ Diệp Hoa bên này.
Đi đến nơi, Dạ Côn trực tiếp giao Thực Cốt cho Thanh Hư, sau đó chạy đi ân cần thăm hỏi cha vợ một thoáng.
Nào ngờ cha vợ không có ở đây, Dạ Côn nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là chạy đi bồi cha mình rồi?
Tổ ba người lại bắt đầu đi dạo hoa lâu?
Nếu không có ở đây, Dạ Côn liền trực tiếp về Thái Kinh, qua một thời gian ngắn lại đến thăm Thực Cốt.
Trở lại Thái Kinh, Dạ Côn không có vội vã về nhà, mà là đi tìm Mộ Dung Khang, chuyện Hoa Sa La nói ngày hôm qua khiến hắn rất kinh
ngạc.
Cho nên mình làm gia chủ, cần phải trở về dọn dẹp một chút.
Đi tới tửu lâu Mộ Dung Khang ở, Dạ Côn đã nhìn thấy Mộ Dung Khang ngồi ở một góc uống rượu giải sầu, tựa hồ cảm xúc có chút mất
mác.
- Uy.
- Dạ Côn VỖ VỖ bả vai Mộ Dung Khang.
Khang ca dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua.
Nhưng đột nhiên y giống như nhìn thấy quỷ, xoa xoa mắt xác nhận một chút.
- Ôi mẹ ơi.
Mộ Dung Khang kinh hô một tiếng, trực tiếp trốn ở dưới mặt bàn run lẩy bẩy.
Chuyện này khiến người xung quanh giật nảy mình, dồn dập nhìn lại.
Dạ Côn cười cười, kéo Mộ Dung Khang ra:
- Ngươi làm gì thế.
- Côn ca a, người đại nhân đại lượng, quan hệ chúng ta tốt như vậy, người đừng tìm ta a, ban ngày ra ngoài cũng không tốt.
Xem ra cái tên này tưởng rằng mình đã chết rồi.
- Đứng đắn một chút, lão tử vẫn chưa chết.
- Không chết?
Mộ Dung Khang sững sờ, đưa tay thăm dò nhiệt độ cơ thể Dạ Côn, biểu tình nhất thời nghi hoặc.
- Côn ca, ngươi không chết! Quá tốt rồi.
Mộ Dung Khang ôm lấy Dạ Côn xoay vòng, bộ dáng vui vẻ kia thật không giống giả vờ.
Dù sao hiện tại chỗ dựa lớn nhất của Mộ Dung Khang chính là Dạ Côn, nếu như chỗ dựa treo, tiền đồ tốt đẹp của mình cũng lạnh thấu.
- Thả ta xuống, còn ra thể thống gì.
Dạ Côn VỖ VỖ Mộ Dung Khang cười nói, cái tên này vui vẻ như vậy sao?
- Côn ca, ngươi nhìn ta, thực sự quá kích động.
- Trước đừng kích động, chút nữa chúng ta trở về Thiên Cung một chuyến, ta có chuyện phải làm.
Dạ Côn nghiêm túc nói.
- Có chuyện gì sao?
- Đến lúc đó người sẽ biết, ta về trước.
Dạ Côn bảo Mộ Dung Khang ở trong tửu lâu chờ lấy, mình về nhà, mẫu thân vẫn còn đang buồn phiền, cho nên nói cho thê tử nghe, muốn đi Thiên Cung làm việc, qua mấy ngày sẽ trở lại.
Mấy người Diệp Ly cũng cẩn thận dặn dò một phen, nghiêm khắc cấm chỉ Dạ Côn ngắt hoa ven đường, bằng không sau này nếu ra
ngoài làm việc, nhất định phải mang theo bọn họ.
Côn ca đương nhiên cam đoan, tuyệt đối sẽ không đi chọc hoa đào.
Ài, không có cách, Côn ca bị số đào hoa quấn thân.
Trở lại tửu quán kêu Mộ Dung Khang, hai người liền trực tiếp trở về Thiên Cung.
Làm gia chủ, tuy chỉ là gia chủ tạm thời, thế nhưng Côn ca tại Thiên Cung không có chỗ dừng chân.
Ngẫm lại lòng chua xót.
Không có cách, Dạ Côn chỉ có thể đi Gia Cát gia.
Chỉ là sợ gặp Gia Cát Thanh, cũng không biết cô nương này có nghĩ thông hay chưa, trong khoảng thời gian này hoa đào quá nhiều, Dạ Côn cảm thấy cần phải chấn chỉnh lại, dù sao gia hòa vạn sự hưng.
Mộ Dung Khang cũng muốn biết nguyên nhân Dạ Côn vội vội vàng vàng trở lại Thiên Cung, thế nhưng Dạ Côn không nói, Mộ Dung Khang cảm thấy mình vẫn chưa được tín nhiệm, có hơi thất vọng.
- Gia chủ, ngươi cuối cùng đã về rồi. ..
Gia Cát Nhất Cách thấy Dạ Côn tới, hết sức kinh ngạc, tranh thủ thời gian đến chính đường đón tiếp.
Nhớ tới trước đó đi tìm thần sứ, thần sứ nói những lời kia, xem ra vẫn rất tín nhiệm Dạ Côn.
Dạ Côn tựa như một tên vãn bối hiểu chuyện, nắm chặt hai tay Gia Cát Nhất Cách:
- Gia Cát gia gia, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi.
Dù sao trước khi đi đã nhờ Gia Cát Nhất Cách giúp mình, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, lão đầu hiền hòa ở trước mặt lại chính là hung thủ đâm mình một đao.
- Gia chủ phân phó, lão hủ không dám chậm trễ, mấy ngày người rời đi, Thiên Cung không có phát sinh chuyện dị thường gì, hãy yên
tâm.
- Vậy thì tốt, tên gia chủ không phụ trách như tha, thật là thẹn với Thần tộc tín nhiệm, ta cảm thấy, Gia Cát gia gia càng thích hợp làm gia
chủ hơn.
Gia Cát Nhất Cách nghe xong mặt lộ vẻ bối rối:
- Gia chủ nói quá lời, lão hủ không có nửa phần tâm tư.
Không hổ là người làm qua gia chủ.
- Dạ công tử. .
Trong lúc Dạ Côn còn muốn nói gì, bên cạnh truyền đến một âm thanh.
Chỉ thấy Gia Cát Thanh đoan trang đứng ở một bên, tựa như thấy phu quân của mình trở về, loại vui sướng kia căn bản không chút che giấu.
Dạ Côn trông thấy Gia Cát Thanh cũng gật đầu cười cười, gia gia của ngươi muốn hại ta, mà người lại thích ta, ài...
Đối với Gia Cát Thanh mà nói, chuyện này tựa hồ có chút tàn nhẫn.
Gia Cát Thanh thấy Dạ Côn xa lánh mình như thế, trong lòng khó tránh khỏi có chút nhói nhói.
- Thanh Thanh, sai người chuẩn bị cơm.
- Ồ... vâng gia gia.
Ngữ khí Gia Cát Thanh trong nháy mắt thất lạc, quay người rời đi.
Dạ Côn đối với chuyện này cũng không dây dưa dài dòng, nên cự tuyệt vẫn phải cự tuyệt.
Tôi tớ bưng nước trà lên, Dạ Côn nghe hương trà tò mò hỏi:
- Trà này dễ ngửi.
- Dĩ nhiên, đây là Ngưng Thần trà, rất hiếm.
Dạ Côn nhở chỗ của Chu Hoài Nhân cũng có Ngưng Thần trà, không ngờ Gia Cát Nhất Cách cũng có loại trà này, trước kia làm sao không có lấy ra uống?
- Xem ra đây là Gia Cát gia gia mới thu được.
- Đúng vậy, gia chủ nếm thử một chút.
Dạ Côn nhấp một miếng, quả thật đúng là Ngưng Thần trà.
- Ta làm gia chủ một được một khoảng thời gian rồi, ngày đó vội vàng rời đi, còn chưa kịp chào hỏi các vị.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, tựa hồ mang theo một tia tiếc hận.
Gia Cát Nhất Cách cười nói:
- Nếu gia chủ nguyện ý, tối nay ta sẽ an bài tiệc, mọi người gặp mặt một lần?
- Như thế rất tốt, vẫn là Gia Cát gia gia nghĩ chu đáo.
Dạ Côn chắp tay, thật cho Gia Cát Nhất Cách đủ mặt mũi, nếu không phải Hoa Sa La nói cho mình biết, hắn hoàn toàn không ngờ tới
được.
Về phần Hoa Sa La có gạt mình hay không? Nữ nhân cùng mình ngủ mấy trăm năm, nữ nhân nguyện chết cùng mình, sao có thể gạt mình được, một chút tự tin này Côn ca vẫn có.
- Đều vì gia chủ, hiện tại ta đi an bài ngay.