Dạ Côn liếc nhìn mọi người nhẹ nói ra:
- Tin tưởng trong lòng mọi người hẳn có chút nghi hoặc.
Lúc này Lăng Chiến rất hoảng, rất gấp, trực tiếp đứng dậy chắp tay nói:
- Gia chủ, Chu Hoài Nhân không phai gia chủ, ngồi ở đây hẳn không được ổn cho lắm.
- Lăng gia chủ đừng vội, ta còn chưa nói hết lời.
Nghe Dạ Côn nói như vậy, trong lòng đám người Mộ Dung Châu tựa hồ hiểu ra chút gì đó.
Đồng thời cũng cảm thấy Lăng Chiến rất thảm thương, nhìn y phục của y xem, chỉ kém không có nhuộm đỏ tóc, kết quả Chu Hoài Nhân làm hỏng chuyện tốt của y, đặt ở trên thân người nào đều sẽ khó chịu.
- Hôm nay gặp mặt thần sứ, thần sử đã biết tình huống của Thiên Cung, thần sứ lệnh Chu Hoài Nhân làm gia chủ Chu gia.
Chu Bán Sinh sững sờ, chuyện gì thế này?
Chu gia mới bị xoá tên, lúc này Chu Hoài Nhân lại lên làm gia chủ, thật đúng là kỳ quái.
Lăng Chiến nghe xong cũng cảm thấy mình sợ bóng sợ gió một trận, nguyên lai là phong Chu Hoài Nhân làm gia chủ, còn tưởng rằng là gia chủ Thiên Cung đây.
- Chúc mừng Chu gia chủ.
Khuôn mặt kéo căng của Lăng Chiến trong nháy mắt liền cười mở, Còn chắp tay với Chu Hoài Nhân.
Chu Hoài Nhân rất khiêm tốn, đứng dậy cũng hướng phía Lăng Chiến chắp tay:
- Tạ Lăng gia chủ.
- Thần sứ còn lệnh Chu Hoài Nhân làm gia chủ dự bị.
Dạ Côn tiếp tục nói.
Dạ Côn vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, nhất là Lăng Chiến, hai tay vẫn còn đang giơ lên, nụ cười trên mặt cứng đờ, đầu ông ông.
Nào chỉ là Lăng Chiến khiếp sợ, những người khác cũng nghĩ không thông, Chu Hoài Nhân vừa được phong là gia chủ Chu gia, còn là gia chủ Thiên Cung dự bị, không khỏi quá nhanh đi.
Nói thật, mọi người cảm thấy cho dù Thần tộc chọn Lăng Chiến làm gia chủ dự bị cũng không có vấn đề gì... dù sao năng lực của Lăng Chiến cũng không tệ.
Trước kia Chu Bán Sinh làm gia chủ, những người này đều cảm thấy kỳ quái, nói thế nào Lăng Chiến đều muốn cao hơn Chu Bán Sinh một đầu.
Hiện tại lại là Chu gia, chẳng qua là đổi thành Chu Hoài Nhân, Chu gia quả thực muốn đè ép Lăng Chiến a.
Bịch một tiếng:
Dạ Côn quay đầu nhìn Lăng Chiến đỏ bừng mặt, cái tên này thế mà vỗ bàn.
Lúc này Lăng Chiến rất tức giận... hai mắt đầy tơ máu, như thế nào đi nữa, chức gia chủ dự bị cũng phải đến lượt mình mới đúng.
Sao nửa đường lại xuất hiện một tên Chu Hoài Nhân?!
- Lão tử không phục!
Lăng Chiến gầm thét một tiếng, tựa hồ có hơi mất trí.
Thấy Lăng Chiến nổi khùng như thế, Dạ Côn hơi nhíu mày, lập tức nói ra:
- Lăng gia chủ, ngươi đây là đang nghi vấn quyết định của Thần tộc sao?
Chu Bán Sinh thế nào cảm giác, nhi tử tựa hồ đang đào hố cho Lăng Chiến.
Muốn câu lên sự bất mãn của Lăng Chiến đối với Thần tộc.
- Lăng Chiến ta chỗ nào không bằng y! Luận thực lực, luận nhân phẩm, lão tử đều cao hơn y một bậc, dựa vào cái gì?!
Lăng Chiến giận dữ mắng mỏ lấy, trong ánh mắt ngoại trừ không vừa lòng thì là bất mãn.
Mọi người cảm thấy vế trước nói rất đúng, thực lực quả thật rất mạnh, thế nhưng nhân phẩm...
Chúng ta cũng không đánh giá, trong lòng mọi người đều hiểu.
Chu Hoài Nhân cũng không có lên tiếng, chẳng qua là im lặng ngồi, ánh mắt nhìn Lăng Chiến, giống như đang nhìn một con Hổ Điêu.
Làm gia chủ dự bị Thiên Cung, trên cơ bản đã là chuyện chắc chắn, bằng không sao Lăng Chiến lại kích động như vậy.
- Lăng gia chủ, những gì ngươi làm mọi người đều nhìn thấy, nhưng đây là Thần tộc an bài, chúng ta chỉ cần tuân theo.
Dạ Côn nhẹ giọng thuyết phục, chẳng qua loại thuyết phục này càng giống như một loại ám chỉ, Thần tộc bảo người làm gì thì làm nấy, đừng nói nhiều.
Liên tục bỏ lỡ vị trí gia chủ mấy lần, Lăng Chiến quả thật sắp điên rồi, cảm thấy mình giống như đang bị người khác đùa giỡn.
Nhìn hôm nay Lăng gia bài trí, khắp nơi đều là không khí vui mừng.
Mà gia chủ lại rơi vào đầu người khác, đối với Lăng Chiến mà nói đây là châm chọc lớn lao, chuyện này ngày mai truyền đi, mặt mũi sẽ
mất sạch.
Lúc này Thượng Quan Đức Nguyên nhẹ nói ra:
- Lăng gia chủ, Thần tộc đã an bài như vậy, chúng ta phải tuân thủ, không thể chống lại Thần tộc, hiểu chưa?
Câu nói này cũng là đang nhắc nhở, kéo Lăng Chiến muốn bạo tẩu lại, bằng không vừa rồi Lăng Chiến đều muốn xông vào thần miếu
chất vấn.
Nhưng mà nếu thật làm như vậy, đoán chừng Lăng Chiến thật sẽ lạnh.
Đối với Chu Hoài Nhân mà nói, y rất hy vọng nhìn thấy cục diện như vậy, đáng tiếc Lăng Chiến đã bình tĩnh lại, không có làm ra chuyện khác người.
Dạ Côn cũng biết, quan hệ Thượng Quan Đức Nguyên cùng với Lăng Chiến không tệ, lên tiếng nhắc nhở là chuyện thường.
Chẳng qua là Dạ Côn đặt ánh mắt ở trên người Diêm Dương Văn, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, y vẫn một mực ăn... mình nói gì y đều không có phản ứng, cho dù dừng lại một chút cũng không có.
Xem ra cái tên này là ngốc thật.
- Gia chủ, tại sao thần sứ lại chọn y? Mà không phải từ các gia chủ hiện tại?
Lăng Chiến dùng giọng điệu chất vấn nói ra.
Dạ Côn còn chưa nói chuyện, Chu Bán Sinh bên cạnh đã từ tốn nói:
- Lăng gia chủ, xin chú ý khẩu khí của ngươi.
Lăng Chiến sững sờ, đầu trọc trước mắt cho dù không phải gia chủ, hắn vẫn là thần sự quản lý Thiên Cung.
- Gia chủ, thật có lỗi. .. là lỗi của ta.
Lăng Chiến tranh thủ thời gian biểu thị áy náy.
Dạ Côn nhìn Chu Bán Sinh một chút, chợt nhớ tới, đây là lần đầu tiên phụ thân" ra mặt nói chuyện thay mình.
- Tâm tình của Lăng gia chu ta có thể hiểu được, dù sao tận tuỵ nhiều năm như vậy... được rồi, hôm nay gọi mọi người tới, chủ yếu cũng là nói chuyện này, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hiện tại Lăng Chiến nào có tâm tư ăn uống, tùy tiện tìm một cái cớ liền đi, Dạ Côn cũng không có ngăn cản, Lăng Chiến cần phải tỉnh táo một chút, nên nghĩ cách đối phó với Chu Hoài Nhân như thế nào mới đúng.
Theo Lăng Chiến rời đi, Mộ Dung Châu cũng bắt đầu mời rượu.
Đầu tiên là mời Dạ Côn, sau đó liền đi chúc mừng Chu Hoài Nhân, cũng xem như nịnh bợ gia chủ dự bị một chút.
Chu Hoài Nhân đương nhiên khách khi tiếp nhận, CÓ Mộ Dung Châu dẫn đầu, Thượng Quan Đức Nguyên ở bên cạnh cũng cùng một chô.
Cũng chỉ có Diêm Dương Văn lo ăn, căn bản không quan tâm mấy chuyện hình thức, mọi người đều biết, cho nên có thể lý giải.
Lúc sắp tàn cuộc, Mộ Dung Châu cung kính nói ra:
- Gia chủ, ngày mai công khai xử trí Gia Cát gia, ngài có muốn bổ sung gì không?
Dạ Côn dừng một chút, lập tức từ tốn nói:
- Không cần, các ngươi xử lý là được.
- Vâng.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, xem ra đêm nay phải mang Gia Cát Thanh đi, bằng không đợi đến ngày mai... sẽ không còn cơ hội.
Rời khỏi Lăng gia phủ đệ, Dạ Côn đang suy nghĩ tối nay nên hành động thế nào.
- Gia chủ.
Bên cạnh vang lên âm thanh, chỉ thấy Chu Hoài Nhân ngồi ở trong xe ngựa hướng phía Dạ Côn hộ.
Ngoài miệng hô hào gia chủ, thế nhưng nhìn dáng vẻ, cũng không xuống xe ngựa hành lễ.
Đối với Chu Hoài Nhân, Dạ Côn đoán không ra, nhưng Dạ Côn cảm giác, cái tên này cũng không phải người tốt, thậm chí còn cảm thấy Chu Hoài Nhân có thể là đồng bọn với đám người kia.
- Chu gia chủ, ta còn chưa kịp chúc mừng ngươi.
Dạ Côn khẽ cười nói, tiếp tục đi về phía trước, xe ngựa đi theo ở bên cạnh, hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm.
Chu Hoài Nhân khẽ cười một tiếng:
- Tạ gia chủ, mong sau này gia chủ sẽ chiếu Cố nhiều hơn.