Tuy Côn ca ở trong triều không có chức vị, thế nhưng mọi người đều biết, Dạ Côn mới là đáng sợ nhất.
Dạ Bàng mặt không đổi sắc, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Dạ công tử, cũng không phải ta gây chuyện, mà là Lương Vĩnh Phi khẩu xuất cuồng ngôn, cho nên mới đánh nhau.
- Ai nha, ghê gớm, người này chết rồi. ..
- A, thật đã chết rồi.
- Xong, náo ra nhân mạng.
Lúc này bên cạnh lập tức truyền đến trận trận tiếng kinh hồ, Dạ Côn cau mày nhìn sang, chỉ thấy một vị thiếu niên mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất, không có hô hấp.
Dạ Bàng cùng Lương Vĩnh Phi nhìn đến, vẻ mặt hơi khó coi.
Không chết người, có lẽ còn dễ xử lý, nhưng chết người... vậy liền náo lớn rồi.
Mà người chết là người bên phía Dạ Bàng.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng dậm chân vang lên, mọi người dồn dập tránh ra, chỉ thấy hơn mười tên nha dịch rốt cuộc khoan thai tới chậm.
Đội trưởng dẫn đầu giữ lại ria mep, Con mắt tương đối nhỏ, người cũng gầy gò, cho người ta một loại cảm giác xảo quyệt.
Người này vừa đến cũng không nhìn thấy Dạ Côn, hướng thẳng đến đám người Dạ Bàng quát:
- Lại dám đánh nhau dưới chân Thánh Nhân, mang hết về nha môn đi!
- Vâng!
- Chậm rãi.
Dạ Côn nhàn nhạt hộ.
Đội trưởng trực tiếp ngửa đầu quát:
- Ngươi là ai, dám ở đây hô to gọi nhỏ.
Lương Vĩnh Phi mãnh liệt chớp mắt, thế nhưng đêm khuya, đội trưởng không có nhìn thấy.
- Khẩu khí rất lớn nha, ngươi là tiểu đội trưởng khu vực, ta còn tưởng là đội trưởng nội thành cơ đấy.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra,
Tiểu đội trưởng tựa hồ có chút nóng nảy:
- Đừng tưởng rằng người để đầu trọc, ngươi liền chính là Dạ gia công tử, người đâu... bắt hắn mang về! ! !
Ba!
Lương Vĩnh Phi rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp cho một bạt tay, tên ngu ngốc nhà ngươi! Muốn hại chết ta hay sao?
Tiểu đội trưởng bụm gò má, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lương Vĩnh Phi, không phải ngài bảo ta tối nay tới sao?
- Dạ công tử, thật là hổ thẹn.
Lương Vĩnh Phi xấu hổ cười một tiếng.
- Hổ thẹn cái gì? Ngươi đánh người ta làm gì?
Lương Vĩnh Phi nhất thời không biết nói thế nào, Dạ Bàng ở bên cạnh rất vui vẻ, cuối cùng vẫn là có liên hệ máu mủ, cùng nhau đối
ngoại.
Tiểu đội trưởng nghe xong, mặt mũi trắng bệch, thiếu niên này là Dạ Côn thật?
Vị kia Dạ gia công tử kia?
Bịch một tiếng, tiểu đội trưởng trực tiếp quỳ gối trước mặt Dạ Côn:
- Dạ công tử, tiểu nhân có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân đi.
- Nói đi. .. làm chuyện gì muốn ta tha cho ngươi, nếu không nói thật... không ai có thể cứu ngươi.
- Ta nói, ta nói. .. hôm nay vị Lương đại nhân này bảo tiểu nhân buổi tối đừng ra, chờ người thông tri hãy ra.
Tiểu đội trưởng nơm nớp lo sợ nói ra, đối mặt với Dạ Côn, y nào dám nói láo.
Người xung quanh nghe xong thổn thức không thôi, bất quá cũng là chuyện thường, những đại nhân vật này đấu trí đấu dũng nha.
Dạ Bàng nghe xong trầm giọng nói ra:
- Không ngờ ngươi lại muốn hãm hại ta! Còn mưu đồ bí mật giết người của ta!
- Đánh rắm! Ai biết có phải là người cố ý hay không, muốn gài bẫy hại ta!
Lương Vĩnh Phi chợt quát một tiếng, cái trán đã xuất hiện mồ hôi, xảy ra án mạng thật sự là ngoài ý muốn.
Dạ Côn không để ý đến hai người, tiếp tục hỏi:
- Vị tiểu đội trưởng này, tại sao người phải nghe y?
Tiểu đội trưởng cúi đầu nói ra:
- Dạ công tử, Lương đại nhân là hồng nhân bên người Tể Tướng, một tiểu nhân vật như ta nào dám không nghe theo.
Dạ Côn nghĩ đến cũng đúng, nếu như không nghe, chỉ sợ sẽ bị làm khó dễ, đến lúc đó tiểu đội trưởng cũng không làm được.
Ai... đều là đạo lí đối nhân xử thế nha.
- Chuyện hôm nay ảnh hưởng rất ác liệt, hẳn nên giao cho Thái Kinh phủ doãn điều tra.
Dạ Côn vừa dứt lời, Lương Vĩnh Phi cùng Dạ Bàng lập tức biến sắc, Thái Kinh phủ doãn cũng không phải là nơi tốt.
Tên Tống Hành Vi kia có thể nói là liêm khiết thanh bạch, chỉ vì Thái Kinh phồn vinh cường thịnh.
Dạ Công tử là làm lớn chuyện, đây không phải tương đương với muốn Tể Tướng cùng Thái Tử với người, hai phe đấu nhau sao?
Hai người liếc nhau một cái, tựa hồ đều có ý nghĩ.
- Dạ Bàng cảm thấy Dạ Côn sẽ bán mình một chút mặt mũi, cho nên nhỏ giọng nói ra:
- Dạ công tử, chuyện này không bằng chuyện nhỏ hóa không đi, không tiện làm lớn.
- Ngươi là đang dạy ta làm việc?
Dạ Côn chăm chú hỏi, đừng nói nhị thúc tới, ngươi một tên bàng chỉ còn muốn lật trời hay sao?
- Không dám, không dám...
Dạ Bàng thầm nghĩ không ổn, căn bản không như mình nghĩ.
- Phi Tuyết, Phi Tuyết, người đâu?
Dạ Côn hộ vài tiếng đều không nhìn thấy Phi Tuyết, cũng không lâu sau, Phi Tuyết liền đến... đằng sau còn kéo lấy lão bản kia.
- Ngươi quên trả tiền kìa.
Phi Tuyết xấu hổ nói ra.
Mà lão bản thế nào gặp qua trường hợp như vậy, đều sợ hãi, chân lạnh cóng.
Dạ Côn lấy ra một kim tệ cho ông chủ, ông chủ nuốt một ngụm nước bọt, nhận lấy liền tranh thủ thời gian chạy đi, đây đều là đại nhân vật.
- Đi gọi phủ doãn Tống Hành Vi.
Mặc dù Phi Tuyết không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chạy đi báo tin.
Cùng lúc đó, Lương Vĩnh Phi cùng Dạ Bàng cũng vụng trộm gọi người ra ngoài báo tin, nếu buổi tối hôm nay xử lý không tốt...
Kỳ thật Dạ Côn cũng nhìn thấy, nhưng không có ngăn cản, chính là muốn xem bọn họ sẽ gọi ai đến.
- Tất cả giải tán đi, mau về nhà ngủ.
Dạ Côn hướng phía dân chúng xung quanh cười nói.
Mọi người nào dám nhiều lời. .. đều nhanh chóng rút lui, miễn xảy ra chuyện.
Rất nhanh, hiện trường đã được thu thập sạch sành sanh, chỉ còn lại đám người Dạ Côn.
Lương Vĩnh Phi cùng Dạ Bàng không lên tiếng, lên tiếng cũng chỉ tự chuốc nhục nhã, tự hỏi phía bên mình có biện pháp nào.
Đại khái nửa canh giờ, Dạ Côn nghe thấy được tiếng vó ngựa, nhìn xem là ai tới trước.
Theo xe ngựa dừng lại, phu xe nhấc rèm lên, từ trong xe ngựa có một vị phu nhân bước ra.
Khiến Dạ Côn không nghĩ tới, người kia chính là mẫu thân của Thái Tử.
Dịch Y Vân.
Thái Tử không có ở Thái Kinh, nguyên lai là mẫu thân của y giở trò, không tệ không tệ...
Thấy Dịch Y Vân xuất hiện, Lương Vĩnh Phi cùng Dạ Bàng đều chắp tay, để bày tỏ sự tôn kính.
Mà Côn ca chẳng qua là đứng lên nhẹ gật đầu, đã coi như cho đủ mặt mũi.
- Mượn chỗ nói chuyện.
Dịch Y Vân hướng phía Dạ Côn nhẹ nói ra.
Dạ Côn cũng muốn nghe xem nàng muốn nói gì, hai người đi sang một bên, Dịch Y Vân thấp giọng nói ra:
- Ta đã cùng Dạ Dương đã thỏa thuận xong, hôm nay việc này đến đây thôi.
Dạ Côn nghe xong thầm nghĩ hai người lợi hại. .. dù sao việc này vẫn tương đối ác liệt.
Vừa muốn nói gì, lại truyền tới tiếng vó ngựa.
Nhìn xe ngựa liền biết, là tọa giá phủ doãn đại nhân.
- Tống phủ doãn tới, ta cũng không có biện pháp.
Dạ Côn giang tay biểu thị bất đắc dĩ, chúng ta còn có thể nói quan hệ, Tống Hành Vi có hơi khó chơi.
Sau khi Tống Hành Vi xuống xe ngựa liền đi đến trước mặt Dạ Côn chắp tay hộ:
- Dạ công tử.
Dịch Y Vân nhẹ nhàng cười nói:
- Tống phủ doãn, Dạ công từ chỉ đùa với người một chút, hãy mau hồi phủ đi.
Tống Hành Vi nhíu chặt lông mày, liếc mắt nhìn xung quanh. .. đây không phải nói đùa, đều xảy ra nhân mạng.
- Ta thấy Dạ công tử không giống như đang nói đùa.
Tống Hành Vi cung kính nói ra.
Dạ Côn thầm nghĩ cao a... khó trách gia gia để vị trí phủ doãn lại cho y.