Dịch Y Vân nghe xong nhíu chặt mày ngài, Tống Hành Vi là người không biết nhìn vẻ mặt, thật đúng là cục đá trong nhà xí, vừa cứng vừa
thối.
- Dạ Côn, lúc này gia gia ngươi cũng không muốn nhìn thấy.
Dịch Y Vân không có cách, chỉ có thể chuyển ra Dạ Tư Không.
Dạ Côn xem thường, cười nói:
- Tứ bá mẫu, chuyện này không phải ta náo ra, ta chỉ dựa theo quy củ làm việc, gia gia hẳn sẽ không nói gì, đúng không, phủ doãn đại
nhân.
Tống Hành Vi hơi hơi chắp tay cười nói:
- Dạ Công tử nói rất đúng, Thánh Nhân còn sẽ tán dương.
Dịch Y Vân cảm thấy có chút không xong, Dạ Côn thật sự giống như Tống Hành Vi, đều muốn hại nhi tử của mình.
Hiện tại phải mau nghĩ biện pháp mới được, tên Dạ Dương kia phủi tay mặc kệ, nếu như nhi tử của ta xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng hòng an ổn!
- Ta đi xử lý chuyện bên kia trước.
Tống Hành Vi chắp tay cười nói, cũng mặc kệ hai người, trực tiếp đi qua.
Không có Tổng Hành Vi, Dịch Y Vân trầm giọng nói ra:
- Người làm như vậy, gia gia người sẽ không vui.
- Hẳn sẽ không.
Dạ Côn cười cười, gia gia sao lại không vui.
- Ngươi cứ xem đi.
Dạ Côn cười không nói, nhìn Tống Hành Vi bắt đầu xử lý công việc.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Dạ Côn lại nghe thấy âm thanh của xe ngựa, nghĩ thầm lần này hẳn là người đứng phía sau Lương Vĩnh Phi tới.
Nhưng theo xe ngựa tới, lông mày Dạ Côn hơi hơi xiết chặt, bởi vì xe ngựa này... là đến từ hoàng cung.
Đêm đã khuya, chẳng lẽ còn kinh động đến gia gia? Tự mình tới xử lý, không thể nào?
Dịch Y Vân thấy xe ngựa, tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, người trong cung tới. .. lại là lão gia tử?
Phu xe chuẩn bị bậc thang, trên xe ngựa có một người bước xuống.
Dạ Côn còn tưởng rằng là gia gia, nguyên lai là tổng quản thái giám.
Ngẫm lại cũng đúng, đã trễ thế như vậy, gia gia sao có thể ra tới ...
- Khẩu dụ.
Thái giám tổng quản gào to một tiếng.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Tống Hành Vi cũng tranh thủ thời gian chạy tới, cung kính tiếp chỉ.
- Đã trễ như vậy, cũng không cần ngủ sao? Tất cả về nhà ngủ đi.
Thái giám tổng quản trầm giọng nói ra.
Nghe thấy khẩu dụ, khóe miệng Dịch Y Vân nhếch lên nụ cười.
Tống Hành vi không hiểu.
Dạ Côn càng không hiểu, gia gia đây là có ý gì, bỏ mặc không quan tâm?
Nhưng mà thái giám tổng quản còn chưa nói hết lời:
- Dạ Côn, người trong triều không có chức, có một số việc không cần quản, có chừng có mực.
Đường cong khóe miệng Dịch Y Vân càng lúc càng lớn, lão gia tử tựa hồ có chút lạnh nhạt Dạ gia huynh đệ, nghe lời này xem...
Trọng điểm là nói ở trước mặt nhiều người như vậy, mà không phải để thái giám tổng quản len lén truyền lời.
Dạ Côn khó có thể tin, cảm giác có chút hoang đường, gia gia sao có thể nói như vậy?
- Khẩu dụ đã truyền đạt, lão nô sẽ không quấy rầy.
Thái giám tổng quản hướng phía mọi người chắp tay liền bước lên xe ngựa rời đi, về phần có nghe hay không, đó là chuyện của bọn họ.
Lúc này Dịch Y Vân dịu dàng cười nói:
- Vậy ta sẽ không quấy rầy Dạ Công tử làm việc, ta đi trước.
Chờ sau khi Dịch Y Vân đi, Tống Hành Vi cũng đi tới nói:
- Dạ Công tử, hạ quan về trước.
- Ừm.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Mặc dù Dạ Bàng cùng Lương Vĩnh Phi không thích Dạ Côn, nhưng vẫn đi tới cung kính nói ra:
- Chúng ta đi trước.
Dạ Côn giơ tay lên, biết bọn họ không có năng lực lớn như vậy, xem ra có nguyên nhân khác. .. gia gia đến cùng muốn làm gì?
Hiện trường náo nhiệt nhất thời liền vắng lạnh.
Phi Tuyết đi tới nhẹ nói ra:
- Côn ca, ngươi cùng Tần ca đều phát sinh chuyện giống như vậy.
- Quả thật có chút không bình thường, ngày mai ta đi gặp gia gia đi.
Dạ Côn thở dài, chuyện này phải hỏi rõ ràng, gia gia hẳn sẽ không như thế.
- Côn ca, ngươi quả thật nên đi xem một chút.
- Đi thôi, chúng ta về trước đi.
Dạ Côn gạt ra nụ cười, nhưng rất mất tự nhiên, bị gia gia nói như vậy.... cảm giác không thoải mái.
Chờ Dạ Côn cùng Phi Tuyết trở lại Dạ gia, chân trời đã xuất hiện một tia ánh sáng, hiện tại bảo Dạ Côn đi ngủ, Dạ Côn cũng ngủ không được, dứt khoát an vị tại ở trong hành lang suy nghĩ.
- Phu quân?
Trời còn chưa sáng, Diệp Lưu đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, thê tử như thế biết tìm ở nơi nào.
Khóe mắt Dạ Côn hơi cong lại:
- Lưu Nhi, đến rồi à?
- Phu quân, chẳng lẽ ngươi cùng Phi Tuyết một mực ngồi ở chỗ này?
Diệp Lưu kinh hô hỏi.
Dạ Côn cười cười:
- Thấy các nàng đều ngủ, liền kêu Phi Tuyết ra ngoài ăn một chút, nào ngờ lúc về trời đã sáng.
- Ngươi đó, bên ngoài ăn không sạch sẽ, còn không bằng gọi ta dậy chuẩn bị cho ngươi.
Diệp Lưu hờn dỗi một tiếng, đừng đề cập mê người đến cỡ nào, ít nhất Phi Tuyết ở bên cạnh cảm thấy, nếu như mình cưới được một thế tử hiền lành như vậy, nằm mơ đều phải cười tỉnh.
- Vâng vâng vâng, hiện tại ta đói bụng...
- Chờ đấy, ta đi chuẩn bị ngay.
- Yêu nàng a -
Diệp Lưu trong nháy mắt đỏ mặt, phu quân cũng thật là, đột nhiên nói lời như vậy, thật không chịu được.
Rất nhanh, Diệp Ly cũng tỉnh lại , đồng dạng cũng kinh hô một thoáng.
- Ly Nhi, cha vẫn chưa về?"
Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, gần đây mẫu thân nháo muốn về Kiếm Sơn.
- Hům?
- Cho nên chúng ta liền ở chỗ mẫu thân trông coi, bằng không mẫu thân thật sẽ trở về.
Diệp Ly lo lắng nói ra.
- Cha cũng thật là, cũng nên trở về rồi, còn ở bên ngoài.
- Hẳn lần này cho thật tức giận.
Diệp Ly xem chừng nói ra.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, phụ mẫu mâu thuẫn, thế cục Thái Kinh cũng có hơi loạn, phiền toái từng đống từng đống kéo tới.
- Phu quân, đã biết chuyện của đệ đệ chưa?
- Rồi, Phi Tuyết đã nói với ta.
- Phu quân, có phải trong triều Có người cản trở hay không?
Diệp Ly lo lắng hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Là có người cản trở, đêm qua ta cũng đụng phải.
- A? Chuyện thế nào?
Dạ Côn kể lại chuyện tối ngày hôm qua lại, Diệp Ly hơi nhíu mày ngài:
- Có cần tiến cung đi gặp gia gia hay không?
- Đợi chút nữa ăn sáng xong ta sẽ tiến cung hỏi một chút.
Diệp Ly than nhẹ một tiếng:
- Ta nghĩ gia gia hẳn có đạo lý của mình.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, dù sao gia gia vẫn luôn như thế.
Dạ Côn cười cười, càng như vậy, càng cảm thấy có vấn đề.
Ăn sáng xong, Dạ Côn liền trực tiếp tiến cung, nhưng mà khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là.
Gia gia thế mà không gặp mình.
Chuyện này khiến Dạ Côn càng nghi ngờ hơn, dùng thực lực gia gia không thể bị người làm thế nào, thế nhưng hiện tại hành động như vậy là vì sao?
Mà chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không còn nghe thấy, thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Cho nên Dạ Côn dự định đi Ngũ Nhạc một chuyến, xem thử đệ đệ bên kia thế nào rồi.
Từ khi thực lực tăng mạnh, Dạ Côn cũng có thể tới lui tự nhiên, một hơi liền đi tới Ngũ Nhạc.
Nhớ tới năm đó cùng Tuyệt Thiên tới Ngũ Nhạc, thật đúng là không thay đổi chút nào.
Dạ Côn trực tiếp đi hoàng cung Ngũ Nhạc, chẳng qua là hiện tại không gọi hoàng cung, mà gọi là châu phủ.
Đối với châu trưởng Ngũ Nhạc, Dạ Côn cũng không quen, nhưng y biết đệ đệ ở nơi nào, hoặc là Thái Tử ở nơi nào.