Đi vào châu phủ, Dạ Côn cũng không dài dòng, trực tiếp báo danh.
Cái tên Dạ Côn này tại Thái Kinh, thậm chí là toàn bộ Đông U đều dùng rất tốt.
Châu trưởng nghe là Dạ Côn tới, liền nhanh chóng chạy ra nghênh đón.
- Dạ công tử, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón...
Chỉ thấy một người nam nhân trung niên chạy chậm tới, trên mặt mang theo nụ cười dối trá.
Dạ Côn thật sự không biết:
- Không sao không sao, còn không biết quý danh châu trưởng đại nhân?
- Tiểu quan gọi Vương Sinh, trước kia làm quan tại Thái Kinh, được Thánh Nhân nhìn trúng, điều tới Ngũ Nhạc đương nhiệm châu
trưởng.
Vương Sinh khiêm tốn cười nói, nhưng trong mắt lại mang theo một Cỗ tự tin.
- Nguyên lai là Vương châu trưởng, gần đây Ngũ Nhạc không có vấn đề gì chứ.
Dạ Côn đi đến bên cạnh cái ao hỏi.
Vương Sinh thành thật đứng ở bên cạnh Dạ Côn, cung kính hồi báo:
- Dạ Công tử, nguyên bản tam quốc ép vào, tình huống rất khẩn trương, thế nhưng từ khi bọn họ lui về, liền có chỗ hòa hoãn, cũng không có xuất hiện vấn đề gì khác.
- Ta nghe nói tân quân hình như có một chút vấn đề, là vấn đề gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Vương Sinh cung kính nói:
- Dạ công tử, tân quân trong khoảng thời gian này do Thái Tử chưởng không, hạ quan cũng chỉ biết một ít, cụ thể như thế nào thì hạ quan không biết.
- Vậy ngươi nói những gì người biết đi.
- Nghe nói là nội bộ tân quân đánh nhau, dẫn đến một người tử vong.
- Cụ thể chút.
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Là một tên tiểu đội trưởng gọi Nguyên Chẩn đánh chết người, về phần tại sao, hạ quan thật không biết.
- Nguyên Chẩn?
Dạ Côn nhíu chặt mày, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một mực lăn lộn ở trong tân quân, trước đó trở về Thái Kinh một lần, không lâu sau liền trở lại trong quân.
- Đúng vậy, nghe nói Nguyên Chẩn là một trinh sát ở trong tân quân.
Nguyên Chẩn là trinh sát? Dạ Côn không thể nào tin được.
- Biết Dạ Tần ở nơi nào không?
- Dạ Tần? Không biết. ..
Xem ra vị châu trưởng này ngay cả đệ đệ đang ở đâu cũng không biết.
- Vậy ngươi hẳn biết Thái Tử đang ở nơi nào chứ?
- Thái Tử điện hạ vẫn luôn ở trong quân doanh ở vùng ngoại ô, thật sự khiến bệnh quan bội phục.
Trong lòng Dạ Côn cười cười, Dạ Tư Niên giả vờ cũng đến nơi đến chốn đấy chứ.
- Được.
Dạ Côn nói xong liền tan biến tại chỗ.
Vương Sinh nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Dạ Côn tìm mình có chuyện gì, nguyên lại chỉ là hỏi thăm tình huống.
Tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện Dạ gia bọn họ, tự vệ quan trọng hơn.
Đứng ở trong hư không, Dạ Côn nhìn nơi tân quân đóng quân, năm đó đều là đệ đệ mang ra, hiện tại cũng có người đi theo Dạ Tư Niên, thế gian thật không thiếu kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Thấy quân kỳ, Dạ Côn trực tiếp đi đến bên ngoài lều.
Binh sĩ đứng ở bên ngoài sững sờ, sao đột nhiên xuất hiện một tên đầu trọc? Nhất thời không kịp phản ứng.
- Địch tập! ! !
Binh sĩ rốt cuộc kịp phản ứng, hô to một tiếng.
Một tiếng này xem như kinh động đến tất cả mọi người, toàn bộ đều vọt tới nơi đây.
Trong đám binh lính này, cũng có không ít người từng gặp qua Dạ Côn... dù sao trước đó Dạ Côn cũng từng đi lại ở trong quân.
- Đều tản ra, đây là ca ca của tướng quân!
Một tên phó tướng lạnh giọng quát lớn, những tân binh này thật không hiểu quy củ.
Thái Tử còn có ca ca? Làm sao chưa nghe nói qua.
- Dạ công tử.
Một tên phó tướng cung kính hộ.
- Tướng quân các ngươi đâu?
- Không biết tướng quân đã đi nơi nào rồi.
Phó tướng than nhẹ một tiếng, phảng phất có vô tận ủy khuất.
Lúc này, Dạ Tư Niên từ trong lều vải đi ra, lúc thấy Dạ Côn liền cười nói:
- Dạ Côn biểu đệ, đã lâu không gặp.
Đưa tay không đánh người mặt cười, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, cũng không thể quá rõ.
- Thái Tử điện hạ, đã lâu không gặp.
- Tới tới tới, mau vào.
- Được.
Hai người đi vào lều vải, bầu không khí dường như không còn hòa ái như lúc ở ngoài.
Dạ Tư Niên rót một chén trà, tò mò hỏi:
- Không biết Dạ Côn biểu đệ đột nhiên tới chơi có chuyện gì?
- Đệ đệ ta đâu?
- Dạ Tần à... hôm qua sau khi tán gẫu đã rời đi.
- Thái Tử không biết đi nơi nào sao?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Ta làm sao biết Dạ Tần đi nơi nào? Dạ Côn biểu đệ thật biết nói đùa.
Nhìn bộ dáng tươi cười đắc ý của Dạ Tư Niên, Dạ Côn thật muốn cho y một đấm, sau đó đối ngoại nói chết bất đắc kỳ tử.
- Nghe nói nơi này phát sinh một chút chuyện?
- Việc nhỏ, đã xử lý.
- Xử lý thế nào?
- Nên xử như thế nào thì xử như thế nấy.
- Người giết?
Dạ Côn lạnh giọng hỏi.
- Không có, bị Dạ Tần mang đi.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, cũng may Nguyên Chuẩn không có xảy ra ngoài ý muốn.
- Dạ Côn biểu đệ, ngươi hãy khuyên đệ đệ người thật tốt, mang trong phạm đi, đây cũng không phải hành động sáng suốt.
Nghe nói như thế, Dạ Côn càng ngày càng cảm thấy là Dạ Tư Niên Cố ý để đệ đệ phạm sai lầm.
- Thái Tử điện hạ thủ đoạn cao cường a.
- Dạ Côn biểu đệ có ý gì? Chúng ta là người một nhà, còn phải sử dụng thủ đoạn sao?
Dạ Tư Niên xụ mặt nói ra, phảng phất đang nói. .. ngươi oan uổng ta.
- Nghe nói ngươi đã bắt đầu lung lạc tân quân?
- Ta chỉ nghe theo lời của gia gia, chưởng không quyền sở hữu tân quân, cũng không thể để bọn họ ngày ngày nhớ vị Dạ tướng quân kia được.
Hiện tại Dạ Côn không thể không cảm thán, Dạ Tư Niên càng ngày càng tinh minh rồi.
Bất quá gia gia rốt cuộc có ý gì, thật dự định bồi dưỡng Dạ Tư Niên rồi? Không phải chứ.
Dạ Côn đứng dậy dự định rời đi, mà Dạ Tư Niên không quên nhắc nhở:
- Dạ Côn biểu đệ, nhắn với Dạ Tần biểu đệ đừng xúc động, đến lúc đó bị người nói xấu.
Dạ Côn không có trả lời, trực tiếp bước ra khỏi lều trại rời đi.
Vừa đi ra lều vải không xa, Dạ Côn cảm giác có người nhét cho mình tờ giấy, mang theo nghi hoặc mở ra xem.
Đây là một cái địa chỉ, xem bút ký hẳn là đệ đệ, xem ra đệ đệ cảm giác mình trở về, cho nên liền lưu lại hậu thủ.
Dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, Dạ Côn đi tới Thịnh Kinh Ngũ Nhạc, hỏi thăm một chút... sau đó đi vào khu nghèo.
Mặc kệ là Thái Kinh hay là Thịnh Kinh, đều sẽ có một khu như thế.
Đây là một căn phòng đơn sơ, thoạt nhìn rất cũ kỹ.
- Côn ca.
- Côn ca.
Chỉ thấy Nguyên Chẩn cùng Phong Điền trong phòng kinh hô một tiếng, lập tức đã nhìn thấy cửa mở ra.
Thấy hai tiểu tử này, khóe miệng Dạ Côn giương lên nụ cười:
- Nghe nói các ngươi xong đời, có phải thật vậy hay không?
- Côn ca, đừng cười nữa.
Nguyên Chẩn bất đắc dĩ cười nói.
- Đúng vậy đó Côn ca... Tần ca nói ngươi sẽ đến, thật đúng là tới.
Phong Điền chặt chẽ ôm Dạ Côn một cái, thời điểm xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn là bọn hắn tới.
Lúc này Dạ Tần từ trong nhà đi ra cười nói:
- Đại ca, người đến rồi.
- Tiểu tử ngươi vẫn tính lanh lợi, bằng không ta cũng không biết người ở đâu
- Ta liền biết đại ca sẽ đến, tìm không thấy ta khẳng định sẽ đi tìm Thái Tử.
Dạ Tần cười nhạt nói.
Dạ Côn cau mày hỏi:
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Đại ca, vào rồi nói. ..
Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ cảm thấy có chút khó khăn.
Thấy đệ đệ nghiêm túc, Dạ Côn tựa hồ biết chuyện không đơn giản, nhưng Dạ Côn tin tưởng hai người Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.