- Tiểu thư, nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, có thể làm ra chuyện người thường không dám làm, tuyệt đối có ích.
- Thế nhưng ta cảm thấy ả vô dụng.
Tiểu cô nương lung lay lắc đầu, sau khi nói xong còn bổ sung một câu:
- Ngươi cũng vô dụng.
- Tiểu thư. ..
Ngữ khí Hắc Dạ trở nên kinh hoàng, thậm chí cảm thấy được tử vong đang áp sát.
Lúc này thị nữ ở bên cạnh nhỏ giọng nói ra:
- Tiểu thư, Hắc Dạ tương đối quen thuộc Thái Kinh, thuận tiện làm việc.
Mặt tiểu cô nương đột nhiên giãn ra, lại nhảy tới ghế dựa:
- Ai nha, ta lại không nói gì, nhìn bộ dáng của các ngươi xem, làm như ta rất hung dữ vậy.
Hắc Dạ nhẹ nhàng thở ra, trong nháy mắt vừa rồi, y còn tưởng rằng mình sắp phải chết.
- Tiết Khánh Nguyên người chuẩn bị tiết mục gì cho ta xem?
Tiểu cô nương tò mò hỏi, đôi mắt to tràn ngập chờ mong.
Nhưng đối với Hắc Dạ mà nói, vấn đề này không khác gì một đòn chí mạng, nếu như tiểu thư không hài lòng, chỉ sợ thật sẽ không sống
được nữa.
- Tiểu thư, dùng thế cục Thái Kinh hiện tại, căn bản không gánh được cái danh Đông U bá chủ, lần này Thái Kinh khổ tâm tổ chức Tiết Khánh Nguyên, ta sẽ khiến cho chúng bêu danh, bị quần công giống như Đông U Thành năm đó, đến lúc đó Thái Kinh vô lực trở mình.
Tiểu cô nương cho cái miệng nhỏ nhắn:
- Năm đó Đông U Thành cũng rất thú vị, nếu như ngươi có thể biến Tiết Khánh Nguyên thành tình huống giống như thế, ta liền ban thưởng cho ngươi.
- Tạ tiểu thư tín nhiệm.
Trong lòng Hắc Dạ vui vẻ, xem ra vẫn có thể bảo mệnh.
- Đúng rồi, Dạ Côn kia ở nơi nào, ta muốn đi tìm hắn chơi.
Tiểu cô nương tò mò hỏi.
- Tiểu thư, cả nhà bọn hắn bị đuổi ra khỏi Thái Kinh, hiện tại không có ở đây.
- Thật là khiến người ta thất vọng, người trẻ tuổi được Điện Hoàng nhìn trúng, không biết có trở thành chướng ngại vật của chúng ta hay không.
Hắc Dạ nơm nớp lo sợ nói ra:
- Tiểu thư, thuộc hạ mấy lần nhằm vào Dạ Côn, kém chút đã có thể giết được hắn, ta hoài nghi là Điện Hoàng cứu hắn.
- Giết thì giết, không giết thì nói không giết, đừng có mà kém chút.
Tiểu cô nương lại thu hồi nụ cười, nhìn Hắc Dạ thật sâu.
Hắc Dạ thầm mắng mình đần độn:
- Thuộc hạ không có năng lực, tiểu thư thứ tội.
- Lời này xem như thành khẩn.
Tiểu cô nương rất là tán đồng.
Hắc Dạ nào dám nói thêm một câu.
- Vừa rồi đến đây, ta cảm thấy Thái Kinh thật náo nhiệt.
Tiểu cô nương đột nhiên cảm thán.
Chuyện này khiến ba người trong phòng có chút nghi hoặc, lời này của tiểu thư có ý gì.
Hiện tại nếu có thể hiểu được ý của tiểu thư, nhất định sẽ được tiểu thư yêu thích.
Lúc này Hắc Dạ điên cuồng suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói nhỏ:
- Tiểu thư, hiện tại còn cách Tiết Khánh Nguyên một quãng thời gian, hay là để thuộc hạ an bài một ít tiết mục, giúp tiểu thư vui vẻ.
- Được, ngươi muốn an bài tiết mục gì?
Hai tay tiểu cô nương chống cằm, vẻ mặt chờ mong, cực kỳ giống hài tử muốn lễ vật.
Hắc Dạ nuốt một ngụm nước bọt:
- Hay là chúng ta giết vài nhân vật trọng yếu?
- Nhàm chán.
Tiểu cô nương nhẫn nhịn nghẹn miệng, tựa hồ có hơi thất vọng, Hắc Dạ có hơi hoảng.
- Vậy tiểu thư ngài thích thứ gì?
- Vừa rồi ngươi nói nữ nhân kia vô dụng đúng không, vậy trước tiên làm thịt nàng đi.
- A!
Hắc Dạ vô thức kinh hô một tiếng.
Thị nữ sầm mặt lại, trầm giọng chất vấn:
- Lời của tiểu thư không nghe rõ sao? !
Tuy nói mang theo chất vấn, nhưng cũng là đang cứu mạng.
Cho dù không nguyện ý, muốn giải thích một chút, nhưng tiểu thư đã nói, vậy liền không thể thay đổi.
- Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm ngay.
Tiểu cô nương nhảy xuống ghế dựa, hoạt bát đi về phía sương phòng, vẫn không quên nhắc nhở:
- Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi, bằng không ta sẽ không vui.
Bóng lưng tiểu thư tan biến, ba người ở đây đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
- Độc Phượng, vừa rồi cảm ơn người giải vây.
Hắc Dạ đứng dậy cung kính nói ra.
- Nói chuyện ở trước mặt tiểu thư phải chú ý, đừng thoái thác.
Độc Phượng đi theo tiểu thư nhiều năm, rất rõ ràng tính cách của tiểu thư, sai chính là sai, không cần mượn cớ, càng lấy cớ, chết càng
nhanh.
Hắc Dạ nhẹ gật đầu:
- Ừm, ta hiểu rồi.
- Nhanh đi làm việc đi, đừng để tiểu thư thất vọng.
Độc Phượng nhẹ giọng căn dặn, tiểu thư ở đây, mau chóng làm việc thì tốt hơn.
Hắc Dạ có chút chần chờ, dù sao Dịch Y Vân là ám tuyến mình nuôi dưỡng nhiều năm, cứ giết như vậy... quá thiệt thòi.
Lão giả ở bên cạnh yên lặng hỏi:
- Hắc Dạ, làm sao vậy?
- Bạch Lang, nữ nhân này đối với chúng ta vẫn còn hữu dụng, thật không thể đổi thành người khác ư?
Lúc này Hắc Dạ vẫn muốn bảo toàn Dịch Y Vân, mặc kệ là tác dụng, hay là sinh lý.
Bạch Lang chắp tay từ tốn nói:
- Vậy ngươi đi tìm tiểu thư thương lượng là được, đừng nói với chúng ta.
Hắc Dạ muốn bảo đảm, nhưng không phải lấy mạng bảo đảm.
- Đã hiểu. ..
Hắc Dạ xem như biết, tiểu thư là thấy Thái Kinh quá náo nhiệt, muốn cho giới cho một chậu nước lạnh.
Một người chết có lẽ không đủ, thế nhưng nếu như người chết là mẫu thân của Thái Tử, như vậy liền đủ rồi.
Huống hồ, chưởng không Thái Tử không cần hai nữ nhân, một người là được.
Theo Hắc Dạ rời đi, độc Phượng cùng Bạch Lang liếc nhau một cái, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Không biết vì sao tiểu thư lại chấp nhất Đông U như vậy.
Ở trong phủ đệ, lúc này Dịch Y Vân đang dùng cơm trưa, hiếm thấy chính là Dạ Tư Niên cũng quay về rồi.
Thế nhưng Dịch Y Vân biết, nhi tử trở về không phải bồi mình, mà là bồi á hồ ly tinh kia.
Lại nói hồ ly tinh kia thật đúng là không chút nịnh nọt nào, thỉnh an buổi sáng không có, ăn cơm còn phải đi gọi, người không biết còn tưởng rằng ả mới là chủ nhân trong cái nhà này.
- Thanh Vũ, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay nàng gầy đi rồi.
Dạ Tư Niên dùng sức gắp thức ăn cho Thanh Vũ, vẫn không quên nhắc nhở ăn nhiều một chút.
Chẳng qua là Dịch Y Vân nghe xong khó chịu:
- Ta cũng không có ngược đãi nàng.
- Mẫu thân, con cũng không có ý gì, xem người nói kìa.
Dạ Tư Niên bất đắc dĩ cười, cảm thấy mẫu thân trong khoảng thời gian này toàn chuyện bé xé ra to.
- Đúng vậy đó bá mẫu, Tư Niên chẳng qua chỉ muốn con ăn nhiều một chút, ngài nào có bạc đãi con.
Thanh Vũ hiểu chuyện khiến Dạ Tư Niên rất vui mừng, ngược lại cách làm của Dịch Y Vân lại khiến Dạ Tư Niên có chút phản cảm, không
thể vui vẻ cùng nhau ăn cơm một bữa à.
- Ngươi đó, đừng nói những lời này, ta hiểu.
Dịch Y Vân âm dương quái khí nói ra.
- Bá mẫu, con thật không biết có chỗ nào chọc giận người.
Thanh Vũ nhất thời cực độ ủy khuất, thanh âm đều nghẹn ngào, dáng vẻ này khơi dậy ý muốn bảo hộ của Dạ Tư Niên.
Cho nên Dạ Tư Niên liền hướng phía Dịch Y Vân nói:
- Mẫu thân, Thanh Vũ đến cùng có chỗ nào không tốt, sao người cứ luôn nhằm vào nàng?
Dịch Y Vân nhìn phản ứng của nhi tử, sau khi cha và đệ đệ người chết, mẫu thân không bị ủy khuất sao... lúc ấy ngươi cũng chỉ dám lặng yên không ra.
Nhưng nhìn hiện tại xem, vì một nữ nhân mới quen mấy thấy, liền dám đối xử với mẫu thân như thế.
Ba!!!
Dịch Y Vân trực tiếp đập bát cơm, nộ khí tăng vọt:
- Con đến cùng là muốn mẫu thân, hay là muốn nàng!