Đối với nam nhân mà nói, đây quả thật là một nan đề.
Chẳng qua là nộ khí Dạ Tư Niên đè nén ở trong lòng cũng bạo phát:
- Mẫu thân, đây là người cố tình gây sự! Thanh Vũ, chúng ta đi!
Nói xong liền lôi kéo Thanh Vũ rời đi, mà Thanh Vũ vẫn khuyên can, đơn giản giống như lại chịu ủy khuất, cũng hy vọng các ngươi tốt, Dạ Tư Niên nghe thấy cảm động không thôi.
- Có bản lĩnh con đừng trở lại nữa!
Nhìn bóng lưng nhi tử rời đi, Dịch Y Vân mang theo tiếng khóc nức nở gầm thét, vung toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.
Nhưng mà Dạ Tư Niên không biết, đây là lần cuối cùng mình nói chuyện với mẫu thân.
Tôi tớ xung quanh không dám mở miệng nói một lời, sợ bị diệt khẩu.
Dịch Y Vân tức giận một đường chạy về gian phòng của mình, ghé vào trên giường lớn tiếng khóc.
Lần trước khóc, là túc tiểu nhi tử qua đời, phu quân thắng thiên, lúc đó mong con hơn người, thế nhưng hiện tại lại thất vọng, mọi thứ cứ mong manh như thế.
Bỗng nhiên, một cái tay khoác lên trên vai Dịch Y Vân.
Dịch Y Vân trong lúc thống khổ nhìn lại, là hắc ảnh, mặc dù không thích, thế nhưng hiện tại y là chỗ dựa duy nhất.
- Có chuyện gì thế?
Hắc Dạ nghi hoặc hỏi.
Dịch Y Vân không nói gì, trực tiếp dựa vào người Hắc Dạ thút thít, tê tâm liệt phế nha.
Hắc Dạ khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng an ủi.
Sau một hồi lâu, Dịch Y Vân mới bình tĩnh lại:
- Có thể đổi nữ nhân kia đi không?
- Vì sao?
Hắc Dạ nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì ả cướp đi con của ta , ta muốn ả chết!
Đôi mắt của Dịch Y Vân tràn đầy ghen tỵ và cừu hận, Dạ Tư Niên là con của nàng, là chiến công của nàng, không ai có thể cướp đi.
Hắc Dạ hít một hơi thật sâu, tay phải hướng phía phần bụng Dịch Y Vân đâm một cái.
Bàn tay đâm xuyên qua bụng Dịch Y Vân, từ phía sau thoát ra, chỉ là không có nhanh chóng rút ra.
Dịch Y Vân khó có thể tin nhìn hắc ảnh trước mắt, người kia như lão sư, như tình nhân, như tri kỷ... thế mà lại hạ sát thủ với nàng.
Chậm rãi cúi đầu nhìn, Dịch Y Vân không thể tin được, nhưng sự thật bày ở trước mắt, hô hấp trở nên gấp rút.
- Vì sao! Rốt cuộc là vì sao!
Dịch Y Vân nắm lấy bả vai Hắc Dạ lớn tiếng chất vấn, đôi mắt mang theo sự không hiểu cùng căm hận tất cả mọi người, vì sao tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ nàng.
Tay trái Hắc Dạ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Dịch Y Vân:
- Ta cũng không muốn như thế, thế nhưng người ở phía trên nói, nàng không thể đổi, ngươi đổi.
Nghe thấy Hắc Dạ trả lời, Dịch Y Vân đột nhiên cười:
- Thật không ngờ nỗ lực nhiều năm như vậy, thế mà bị một ngoại nhân cướp đi! Ta thật thất bại, thật thất bại. ..
- Không, người trong mắt ta, là một nữ nhân kiên cường, vẫn luôn như thế...
Hắc Dạ âm u nói ra, nếu y được lựa chọn, y sẽ chọn Dịch Y Vân, ít nhất trước khi đại sự hoàn thành.
Phải biết kế hoạch giết Dạ Côn lần trước, tất cả đều do một mình Dịch Y Vân chỉ định, thậm chí còn thành công.
Nhưng cho dù thành công, ở trong mắt tiểu thư, nàng cũng chỉ là một nữ nhân vô dụng, vô phương nhấc nổi sóng.
- Nếu có kiếp sau, ta muốn làm nam nhân!
Dịch Y Vân ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Dạ, ánh mắt mang theo hướng tới cùng kiên định, cho dù chết, cũng không muốn lần nữa bị vận mệnh chi phối, có lẽ ở trong lòng Dịch Y Vân, chỉ có nam nhân mới có thể chi phối vận mệnh, nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân.
Nhìn đối mắt cố chấp của Dịch Y Vân, Hắc Dạ đưa tay lau lấy, xem như giúp cho nàng nhắm mắt.
Tay phải rút ra, lập tức mang ra máu tươi cùng nội tạng, mà Hắc Dạ nhìn thi thể Dịch Y Vân, khẽ thở dài một tiếng... hóa thành hắc ảnh lặng yên rời đi.
Dịch Y Vân chết cũng không có bị người khác phát hiện ngay.
Mà là đến lúc Cơm tối, bọn người hầu mới chạy đến gọi, thế nhưng hô mấy lần cũng không thấy có người đáp lại.
Người hầu to gan đẩy cửa vào, khi nhìn thấy Dịch Y Vân chết thảm trên giường, toàn bộ phủ đệ đều là tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Mẫu thân của Thái Tử bị người giết!
Tin tức này lập tức vang vọng toàn bộ Thái Kinh.
Dạ Tư Niên không tin, thậm chí cảm thấy mẫu thân đây là một khóc hai nháo ba treo ngược, dù sao chi trước mấy ngày cũng nao qua.
Thế nhưng lúc trông thấy thi thể mẫu thân lạnh như băng, Dạ Tư Niên choáng váng... cả người cứng ngắc tại chỗ, động đều không động được, nước mắt không tự chủ từ khóe mắt chảy xuống, trong đầu hiện ra hình ảnh khi còn bé, chúng lần lượt kéo đến.
Vừa rời đi, liền âm dương tương cách, Dạ Tư Niên hoàn toàn không thể tiếp nhận, cả người giống như phát điên.
. Cũng may, Dạ Dương phái người mang Dạ Tư Niên vào trong cung, Thái Tử là hình ảnh đại diện của Thái Kinh, không thể phát điên ở
bên ngoài được, quốc uy không thể mất!
Lúc này trong chợ đêm, tiểu cô nương đang ngồi ở trong một cái quán nhỏ, hì hục ăn bánh đúc đậu.
- Mùi vị rất không tệ, ông chủ, cho thêm một chén nữa.
Tiểu cô nương giơ cái chén không, vui thích nói ra.
Ông chủ là một người trung niên phúc hậu, cười nhắc nhở:
- Tiểu cô nương, ngươi đã ăn hết hai bát, cẩn thận tiêu chảy.
- Không sao, ta sẽ không tiêu chảy. .. cho nhiều nước chấm một chút - ta rất thích -
Tiểu cô nương xoa hai tay, dáng vẻ chờ mong.
Ông chủ nhìn thoáng qua Độc Phượng, cảm thấy đây là người lớn trong nha, muốn trưng cầu ý kiến.
Theo Độc Phượng gật đầu, lúc này ông chủ mới rót đầy.
Đột nhiên, đám người chen chúc hình như có dị động, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hô bối rối.
- Không xong! Mẫu thân Thái Tử bị ám sát, chết thảm trong phủ! ! !
Mọi người nghe thấy, cảm giác người kia đang đánh rắm, lúc này ai dám...
Mà tiểu cô nương nghe xong tin tức này, nụ cười trên mặt càng sâu hơn:
- Ông chủ - nhanh lên a -
- Có ngay lập tức tới ngay.
Nhìn tiểu cô nương cười, ông chủ nghĩ đến hài tử trong bụng thê tử, lớn lên hẳn sẽ đáng yêu giống như nàng.
Trong hoàng cung, Dạ Tư Không đồng dạng thu được tin tức, mặc dù Dạ Tư Không không chào đón Dịch Y Vân, nhưng dù sao cũng là Con dâu, hôm nay đột nhiên chết thảm trong phủ, đây quả thực là khiêu khích Dạ gia, khiêu khích toàn bộ Thái Kinh.
- Ta có thể đoán được gần đây sẽ có chuyện phát sinh, thế nhưng không ngờ lại như vậy.
Tố Vận nhíu chặt mày ngài, đối với chuyện này có chút kinh ngạc.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu:
- Hung thủ kia muốn ra oai phủ đầu.
- Là ra oai phủ đầu không sai, nhưng nếu như Dạ Côn ở đây, có lẽ sẽ không như thế.
- Đối với chuyện Dạ Tư Không đuổi đám người Dạ Côn đi, Tố Vân vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy đây quyết định sai lầm.
- Cho dù bọn họ không đi, chuyện này vẫn sẽ phát sinh.
- Ngươi cũng biết đấy, hiện tại Thái Kinh không có lực uy hϊế͙p͙, ai cũng dám động vào.
- Ta ngược lại muốn nhìn xem, có những ai muốn động vào Thái Kinh
Dạ Tư Không nổi giận.
Tổ Vận than nhẹ một tiếng:
- Nghe nói hiện tại cảm xúc của Thái Tử rất không ổn định, qua một đoạn thời gian nữa sẽ thành hôn , dựa theo tập tục Thái Kinh, chỉ sợ Thái Tử phải giữ đạo hiếu ba năm mới được.