TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 1080: Đúng Lúc

Ánh mắt Ba Uyển Thanh dần dần trở nên oán hận, vì sao năm đó Dạ Tần lại có thể đạt đến cấp độ như bây giờ, vì sao y không đợi tại loại địa phương nhỏ như huyện Thái Tây, vì sao Dạ gia lại quật khởi!




Nếu như năm đó mình kiên định, chờ Dạ Tần, như vậy hiện tại mình đã là nữ nhân được vô số người hâm mộ.
Chứ không phải đối tượng bị cười nhạo, cúi đầu nhìn thoáng qua tay áo trống rỗng, hận ý trong lòng Ba Uyển Thanh lần nữa gia tăng.


- Uyển Thanh, còn ở trong tộc sinh hoạt được một khoảng thời gian rồi, nếu đã không có nguy hiểm, sau này hãy theo phụ thân con đi.
Ba Bán Tuyết đi ở bên cạnh từ tốn nói.
Ba Tâm Huyền nghe nàng nói như thế, nguyên lai dẫn con gái tư sinh đến đây, là muốn hất ra.
Là một lựa chọn tốt.


Ba Uyển Thanh nghe thế, vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn nói:
- Vâng.
Ba Bán Tuyết còn tưởng rằng nàng sẽ không nguyện ý, không ngờ thản nhiên đáp ứng như vậy, cũng lộ ra nụ cười.
Nhìn mẫu thân thế mà cười, Ba Uyển Thanh cười lạnh liên tục, đây là đang cười vì vứt bỏ được mình ư?


Trước kia rất hy vọng nhìn thấy mẫu thân, thế nhưng hiện tại không có một chút ý nghĩ, thậm chí cảm thấy rất chán ghét.
Các ngươi đều rời khỏi ta, vứt bỏ ta!
Ba Uyển Thanh ta sẽ để các ngươi thất vọng, ta sẽ không chết... sẽ chỉ khiến các ngươi sống không bằng chết.


Ba Bán Tuyết lãnh khốc vứt bỏ triệt để phá hủy xiềng xích cuối cùng trong nội tâm Ba Uyển Thanh, từ giờ khắc này... Ba Uyển Thanh sẽ thay đổi.
- Thái Kinh thật náo nhiệt.
Ba Tử Mặc nhìn đám người xung quanh cảm thán, tại Côn Miểu lúc nào nhìn thấy hình ảnh như vậy, đời này, chỉ mới thấy lần đầu.


Ba Tâm Huyền cũng cảm thán nói ra:
- Đúng vậy, chỉ nhìn thấy đầu người.
- Trước tìm khách sạn đi.
Ba Bán Tuyết từ tốn nói.
- Xen tình huống này, chỉ sợ khách sạn đã hết chỗ.
Ba Tử Mặc từ tốn nói.
Ba Uyển Thanh bứng ở một bên bỗng nhiên nói ra:


- Cha tại Thái Kinh có một chỗ bất động sản.
Ba người sửng sốt một chút, giả vờ không nghe thấy, sau đó bắt đầu tìm khách sạn, Ba Uyển Thanh cũng không quan tâm.


Nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp, chỉ sợ gia chủ Ba gia cũng rất bất đắc dĩ, toàn bộ khách sạn hết chỗ, thậm chí ra giá gấp mười lần cũng không được, Ba Tử Mặc ra gấp trăm lần.
Mọi người đều không phải người thiếu tiền, có ai muốn buổi tối ngủ ngoài đường đâu chứ.


Nguyên bản còn ôm may mắn tìm được phòng, hiện tại có tiền cũng không thuê được.
Mắt nhìn sắc trời sắp ảm đạm xuống, Ba Bán Tuyết khẽ thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua tam đệ.
Ba Tử Mặc liền hiểu, quay đầu cười nói:
- Uyển Thanh, trước ngươi nói có một bộ bất động sản?
- Đúng vậy.


Ba Uyển Thanh nhẹ gật đầu, sau đó không có nói tiếp.
Ba Bán Tuyết tựa hồ không hạ mình nổi, chớ nói chi là Ba Tâm Huyền, làm nam nhân... ở trong phòng một nam nhân khác lưu lại, chẳng
phải rất mất mặt ư.
Cho nên cũng chỉ có Ba Tử Mặc nói chuyện.


- Uyển Thanh, dù gì cũng để trống, buổi tối hôm nay chúng ta liền ở đấy có được không.
- Ừm.
Ba Uyển Thanh không nói gì, nàng sẽ không đi châm chọc, bởi vì như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Sau khi hỏi thăm, rất nhanh liền đi vào trạch viện, Ba Phủ.


Nguyên bản nghĩ thầm sẽ phải ở khách sạn, hiện tại có trách viện ở, dễ chịu a...
Đẩy cửa vào, trạch viện thiết kế cũng không tệ, hơn nữa rất sạch sẽ, xem ra có người quét dọn định kỳ.
- Tìm cả một ngày, mệt thật.
Ba Tử Mặc than nhẹ một tiếng, đi vào trong hành lang ngồi xuống.


Ba Bán Tuyết liếc mắt bốn phía, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai, thầm thở phào một hơi.
- Đi đường nhiều ngày như thế, nghỉ ngơi thật tốt một hồi đi.
Ba Bán Tuyết nhẹ nói ra, đi ra ngoại hình ngồi xuống, Ba Tâm Huyền dừng một chút cũng đi theo.


Ba Tử Mặc nhìn chất nữ của mình, trong lòng cũng thở dài, nhưng là mình không cách nào cải biến vận mệnh của nàng.
Đột nhiên cách mấy con phố xuất hiện hai bóng người.
Ngô Trì cùng Ba Đài.
- Thật không ngờ, Thái Kinh ngay cả một căn phòng ở lại cũng không có.


Ngô Trì cười cười, đây cũng quá đông đi.
Ba Đài một bên cung kính nói ra:
- Nếu Điện Chủ nguyện ý lộ thân phận, sợ rằng bọn họ sẽ tranh nhau nhường phòng cho ngài.
- Ta cũng không giống như Mạnh Dương Điện Chủ, rêu rao như thế.


- Thật ra ta tại Thái Kinh có một chỗ, Điện Chủ không chê đến ở mấy ngày?
- Phải nói sớm chứ...
- Ngài cũng không có hỏi nha.
- Có người trêu chọc Điện Chủ như ngươi sao... còn muốn làm Phó Điện.
- Ai nha, thuộc hạ có tội.


Ba Đài chắp tay cười nói, phương thức đối thoại như thế tựa hồ rất bình thường.
Rất nhanh, Ba Đài dẫn người tới cửa phủ đệ.
- Sao ngươi có đủ tiền mua phòng ở Thái Kinh? Hơn nữa còn là trạch viện.
Nhìn quy mô trước mắt, Ngô Trì không khỏi tò mò hỏi.
Ba Đài khiêm tốn nói ra:


- Thánh Thiên gia quá có tiền, đều bày sẵn đường tại Thái Kinh cho ta, đáng tiếc còn chưa đi đến Thái Kinh liền xong rồi.
- Ha ha ha, vậy ngươi vẫn kiếm lời rồi, ít nhất mua phòng ốc tuyệt đối sẽ không thua thiệt, nhìn tình huống hôm nay, sau này giá phòng
Thái Kinh sẽ càng khủng bố hơn.


- Nói cũng đúng, Uyển Thanh không thể ở Côn Miểu cả đời, một ngày nào đó phải trở về.
Ba Đài than nhẹ một tiếng, đã mấy năm không nhìn thấy nữ nhi, không biết hiện tại sống thế nào, đưa nàng qua đó, cũng là chuyện không có cách nào, dù sao đoạn thời gian kia quá nguy hiểm.


Chỉ lo lắng nữ nhi tại Ba gia sẽ bị xa lánh, hy vọng Ba Bán Tuyết có thể đối xử tử tế.
- Đi thôi, còn đứng ngốc ở đó làm gì?
Ngô Trì đi đến bậc thang, hai tay mở cửa lớn ra, đèn đuốc trong trạch viện sáng chưng.
Ngô Trì không khỏi tò mò hỏi:


- Ừm? Hình như có người ở, sẽ không nhầm đấy chứ?
Ba Đài đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn bảng hiệu một chút. .. không sai a... chính là chỗ này.
Chẳng lẽ là thấy phủ đệ không có ai, liền chiếm đoạt?


- Điện Chủ, đây quả thật là phòng của ta, hẳn đã xảy ra chuyện gì, thuộc đi xem một chút.
- Đi đi.
Ngô Trì cười khẽ một tiếng.
Mới vừa đi tới chính đường, Ba Đài đã nhìn thấy mấy đạo thân ảnh quen thuộc, trong hành lang, còn có ngồi ở trong đình.
- Cha!


Ba Uyển Thanh ngồi ở trong đại sảnh suy tư, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xa xa, hết thảy ủy khuất trong lòng biến mất, trực tiếp đứng dậy chạy tới chỗ Ba Đài.
Nhìn nữ nhi chạy như bay đến, Ba Đài cũng đỏ mắt, mấy năm không gặp... tựa hồ cao hơn, thành thục hơn trước.
- Uyển Thanh...
- Cha...


Cha con hai người ôm nhau, tràng diện phá lệ ấm áp.
Chẳng qua là mấy người khác liền khá lúng túng.
Cái mông còn chưa ngồi nóng, chủ nhà đã trở lại, ngươi nói có xấu hổ hay không, nhất là Ba Tâm Huyền.
- Mấy năm nay có khỏe không?
Nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của nữ nhi, Ba Đài quan tâm hỏi.


Ba Uyển Thanh nhẹ gật đầu, cho dù có ủy khuất, cũng sẽ không nói. ..
- Vậy thì tốt. .. vậy thì tốt...
Trong lòng Ba Đài cũng rất áy náy, năm đó không thể giữ được tay của nữ nhi, quan trọng là còn do mình chặt xuống, mình không phải một phụ thân tốt.


Đọc truyện chữ Full