Ngô Trì dĩ nhiên biết đầu đuôi sự tình, năm đó y tự mình đưa Ba Uyển Thanh qua kia.
Thấy Ba Bán Tuyết cũng ở đây, Ngô Trì tiến đến cười nói:
- Ba gia chủ, đã lâu không gặp.
- Nghe nói ngươi đã lên làm Điện Chủ, chúc mừng.
Ba Bán Tuyết đứng dậy nhẹ nói ra, năm đó Ba Bán Tuyết đứng đều không đứng, tên tuổi Điện Chủ, vẫn vô cùng có ích.
Ngô Trì cười nói:
- Vận khí tốt mà thôi.
- Vận khí tốt cũng không làm nổi Điện Chủ, Ngô Điện Chủ khiêm tốn.
Hiện tại thái độ Ba Bán Tuyết đã khách khí hơn nhiều, năm đó đưa Ba Uyển Thanh đi Ba gia, còn không thèm gặp mặt một lần.
Lúc này không giống ngày xưa.
- Không ngờ hôm nay ở đây lại có thể nhìn thấy ba gia chủ, thật là trùng hợp.
Ngô Trì cười nhẹ một tiếng, tựa hồ đang hỏi tại sao Ba Bán Tuyết ngươi lại ở chỗ này.
Ba Bán Tuyết sao không biết được, chỉ có thể nói Ba Đài tới quá đúng lúc.
Thế nhưng Ba Đài lại không muốn làm khó dễ, dù sao trong khoảng thời gian này không có Ba Bán Tuyết chiếu CỐ, chỉ sợ Ba Uyển Thanh sẽ không có được ngày hôm nay, nhất dạ phu thê bách dạ ân, chẳng lẽ hiện tại còn muốn đuổi người ta ra ngoài.
- Điện Chủ, tòa phủ đệ này gian phòng không ít, ngài có thể ở tại sương phòng phía nam.
Ba Đài cung kính nói ra.
Ngô Trì nghe xong liền hiểu ý, cho nên cũng không định nói thêm gì:
- Được, đây là phủ đệ của ngươi, ngươi nói tính.
- Điện Chủ nói đùa.
Ba Đài ngượng ngùng nói ra.
Mọi người Ba gia hơi có vẻ xấu hổ, nhưng cũng biết... lúc này ra ngoài, chỉ sợ không có chỗ để ngủ, phải ra tận vùng ngoại ô Thái Kinh mới may ra.
- Uyển Thanh, con đi an bài một chút.
Ba Đài nhẹ nói ra, mình không tiện nói chuyện cùng Ba Bán Tuyết, dù sao tân phu vẫn còn đang ở đây.
Ba Uyển Thanh nhẹ gật đầu:
- Vâng.
Sau khi Ba Uyển Thanh an bài, mấy người Ba gia ở sương phòng phía bắc.
- Ba Đài, sao năm đó người lại cùng nữ nhân như Ba Bán Tuyết sinh hài tử?
Ngô Trì có chút không hiểu, nữ nhân kia tâm cao khí ngạo, sẽ thích loại người như Ba Đài ư?
Ba Đài xấu hổ cười cười:
- Khi đó không hiểu chuyện.
- Ngươi không hiểu chuyện, chẳng lẽ Ba Bán Tuyết còn không hiểu chuyện sao.
Ngô Trì cũng không có hỏi tới, dù sao là việc tư của người khác, mặc dù quả thật bát quái chi tâm đang hừng hực trong lòng y.
- Điện Chủ, chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này có cơ hội lại nói.
- Được rồi, ngươi đã nhiều năm không có nhìn thấy nữ nhi, tâm sự thật tốt, ta đi nghỉ ngơi đây.
- Vâng.
Nhìn xem Ba Đài rời đi, Ngô Trì nhíu mày, xem ra việc này rất mơ hồ, dù sao Ba Đài đã đổi thành họ Ba.
Phải biết, chỉ có ở rể Ba gia, đó mới có tư cách sửa họ, trước kia Ba Đài cũng giống Ba Tâm Huyền, đi theo Ba Bán Tuyết, có lẽ là bởi vì nguyên nhân nào đó, Ba Đài mới mang nữ nhi rời đi.
Hoặc cũng có thể là trục xuất.
Thật muốn biết nội tình bên trong, quá hiếu kỳ.
Dại nhân vật Côn Miểu đến đây, dẫn tới Thái Kinh một mảnh xôn xao, uy danh của Tiền Trang cùng Thánh Điện trên cả Cổ tộc.
Lúc này Tả Thiên Chúng ở trong biệt viện, Hạng Thiên Lăng bẩm báo tình huống gần đây ở Thái Kinh.
Khi nghe thấy hôm qua Thái Kinh xử trảm người Mộ Dung gia, còn có huynh đệ Hào gia đầu nhập vào, Tả Thiên Chúng có chút ngoài ý
muốn.
- Trang chủ, huynh đệ Hào gia này thật đúng là ăn cây táo rào cây sung!
Hạng Thiên Lăng lạnh giọng nói ra.
- Huynh đệ Hào gia chỉ là thu chỗ tốt của chúng ta làm việc thôi, lúc trước cũng không có ý định dựa vào chúng ta, không tính ăn cây táo rào cây sung.
Tả Thiên Chúng từ tốn nói.
- Nhưng dù gì bọn họ cũng là người Côn Miểu, đầu quân cho Dạ Tư Không, sẽ khiến Côn Miểu mất mặt.
- Ai biết bọn họ có phải là người Côn Miểu hay không, huynh đệ Hào gia tại Côn Miểu vốn điệu thấp, không có mấy người biết.
Hạng Thiên Lăng còn tưởng rằng trang chủ sẽ rất khó chịu, không ngờ lại bình tĩnh như thế, hoàn toàn không có ý trách tội ý tứ. .. trang chủ đã rộng lượng hơn rất nhiều rồi.
- Chẳng qua là Thiên Cương Mộ Dung gia bị chặt đầu như thế, Dạ Tư Không điên rồi ư?
Tả Thiên Chúng thì thào nói, không hiểu huyền cơ trong đó.
- Có lẽ Dạ Tư Không căn bản không SỢ.
Hạng Thiên Lăng suy đoán nói.
Tả Thiên Chúng cười vài tiếng:
- Không sợ? Dạ gia có mạnh thế nào, đều chỉ dựa vào tiểu tử Dạ Côn kia, sau khi bị Dạ Tư Không đuổi đi, đến giờ vẫn chưa về.
- Trang chủ, thuộc hạ cảm thấy đây chỉ là mưu kế của Dạ Tư Không để người ngoài thoạt nhìn quan hệ bọn họ bất hòa, dẫn dụ uy hϊế͙p͙ tiềm ẩn nhảy ra, mẫu thân của Thái Tử không phải đã chết rồi sao?
- Nói cũng đúng, đây cũng là một kế, bất quá Dạ Tư Không thật độc, con dâu chết, lại có thể làm như không hề phát sinh chuyện gì, đúng là người làm đại sự.
Tả Thiên Chúng cầm ly nhấp một miếng.
- Trang chủ, ngày mai Đông Môn gia cùng Thiên Khiếu Tố gia sẽ đến.
- Đông Môn cùng Dạ Tư Không là thông gia, Tố gia cũng giống như vậy, bọn họ tới sẽ khiến lực lượng Dạ Tư Không tăng cao, chỉ là Đông U Nạp Lan gia gần đây không có tin tức, không phải đã bị diệt khẩu rồi chứ.
Tả Thiên Chúng loáng thoáng cảm thấy Nạp Lan gia xảy ra chuyện, nhưng không tìm được chứng cứ.
Hạng Thiên Lăng âm u nói ra:
- Nghe nói Nạp Lan gia thật lâu trước kia có một cây thụ tinh, rất quỷ dị.
- Chỉ là một yêu thú nho nhỏ, không đủ gây sợ.
Tả Thiên Chúng nhếch miệng cười, ngước nhìn ánh trăng Thái Kinh.
- Trang chủ nói rất đúng.
Lúc này Dạ Côn cũng nhận được tin tức mới nhất, cũng may có Mộ Dung Khang làm chân chạy tìm tình báo.
- Ba Uyển Thanh quả nhiên là tới.
Dạ Côn nhìn đệ đệ nhẹ nói ra.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, hy vọng nàng đừng là ra chuyện ngu xuẩn gì, bằng không ta sẽ không lưu tình.
Nhìn bộ dáng kiên quyết của đệ đệ, Dạ Côn cũng không nói gì, ai bảo đệ đệ trước kia từng yêu người kia.
Trong lúc Dạ Côn muốn nói chuyện khác, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cỗ kêu gọi.
- Dạ Côn tiểu huynh đệ! Dạ Côn tiểu huynh đệ! ! !
Dạ Côn nghe thấy kêu gọi như thế, đều có chút mộng bức, rốt cuộc là ai đang gọi mình?
Âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
- Dạ Côn tiểu huynh đệ... là ta... Thạch Âm lão đại ca.
Phốc!
Là Ma Thần Thạch Âm, khó trách cảm thấy âm thanh quen thuộc như vậy.
- Nguyên lai là Thạch Âm lão đại ca, dọa ta một hồi, còn tưởng rằng là ai đây.
Dạ Côn ở trong lòng hô to.
- Ha ha ha. .. Dạ Côn tiểu huynh đệ, lá gan của ngươi còn cần luyện thêm đấy.
- Đúng vậy đúng vậy, lão đại ca, hiện tại người đang ở đâu?
- Ta đang ở Thái Kinh. ..
- Ò?
- Ở gì chứ, mau tới bồi lão đại ca uống chút rượu.
- Được, ở nơi nào, ta lập tức tới.
Báo địa chỉ, Dạ Côn hướng phía đệ đệ nói ra:
- Ta đi ra ngoài một chút, ngươi nghỉ ngơi trước đi.
- Đại ca, ngươi đi đâu?
- Đi gặp một người.
Nói xong Dạ Côn liền biến mất.
Thấy đại ca vội vội vàng vàng, chắc hẳn là chuyện rất quan trọng, Dạ Tần đành đi tắm rồi về phòng ngủ.
Trong chợ đêm, chỉ thấy một vị công tử văn nhã đang ngồi ở trong quầy hàng uống rượu, bên cạnh còn có hai vị cô nương tiếp rượu, phát ra trận trận tiếng cười duyên.