Tên Hình Thiên đáng chết, nên xuống địa ngục!
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, thế nhưng giống như Hoa Sa La nói, bọn họ cũng không có trực tiếp động thủ đánh nhau.
Dù sao bọn họ đều đại biểu cho một phương, không có mệnh lệnh chắc chắn, sẽ không động thủ, mặc dù Thạch Âm rất muốn động, thế
nhưng hiện tại cách cực thay đổi, vạn năm trước từng thua thiệt, y sẽ không lại phạm sai lầm.
Mặc dù không đánh, thế nhưng Thạch Âm cũng không sợ, thậm chí đi đến bên cạnh Hình Thiên, nếu như Dạ Côn có mặt ở đây, nhất định sẽ ngừng thở, Thạch Âm lão đại ca tuyệt đối đừng xúc động, xúc động là ma quỷ a.
- Nha, đây không phải là... gọi là gì ấy nhỉ?
Hình Thiên nhìn Thạch Âm khẽ cười nói, thế nhưng lời nói lại mang theo mùi vị châm chọc.
Thạch Âm cũng không có giận, cười nói:
- Nha, đây không phải cái đuôi của lão gia hỏa đây ư? Thế mà lại chạy đến đây ăn chực.
Lão gia hỏa chính là chỉ Đế Quân, chỉ cần chiến sự xảy ra, Hình Thiên liền sẽ một mực đi theo bên cạnh Đế Quân, tiến hành bảo hộ.
- Ta nhớ rồi, ngươi chính là tên gia hỏa bị nhốt trên vạn năm, làm sao... vừa mới ra liền không kịp chờ đợi muốn bị nhốt rồi?
- Vậy các ngươi phải có bản lĩnh này mới được, hay là người lại đến thử xem?
Thạch Âm cũng không ngốc, nếu như là Hình Thiên động thủ, như vậy mình chẳng qua là phản kích mà thôi.
Hình Thiên cũng sẽ không mắc lừa:
- Có thể nhốt ngươi một lần, vậy liền có thể nhốt ngươi lần thứ hai, đừng gấp gáp, ngày đó sẽ đến.
- Có lẽ lần sau sẽ đến lượt ngươi, hãy đi theo ɭϊếʍƈ lão gia hỏa thật tốt đi.
Thạch Âm hừ lạnh một tiếng.
Về mặt Hình Thiên hơi hơi trầm xuống:
- Ngươi cũng phải ɭϊếʍƈ tân Ma Quân cho tốt, nghe nói cuộc sống của ngươi không tốt lắm, không được trọng dụng, cho nên mới phái ngươi đến đây đi.
- Ha ha ha, vậy thoạt nhìn ngươi cũng không được trọng dụng, cũng tới địa phương này.
Thạch Âm phấn khởi phản kích, khẩu chiến không chút yếu thế.
- Bị nhốt trên vạn năm, công phu miệng cũng tăng tiến không ít, chỉ là không biết thực lực có thoái hóa hay không.
- Đến thử chẳng phải liền biết sao?
Thạch Âm điên cuồng khiêu khích, nhưng mà Hình Thiên lại bất động.
Mà ngay lúc này, âm thanh thái giám tổng quản vang lên:
- Thánh Nhân giá lâm!
Chỉ thấy Dạ Tư Không từ đằng xa đi tới, hoàng uy rất đủ, tuy nói những người này đều là bá chủ một phương, thế nhưng Dạ Tư Không cũng không có ý định nịnh nọt.
- Các vị, hoan nghênh mọi người đến Thái Kinh, hy vọng tối nay sẽ là một đêm mỹ diệu, mời an vị.
Dạ Tư Không hướng phía mọi người nói, ánh mắt thâm thúy, dùng một loại tư thế đại lão nhìn tất cả mọi người.
Thái độ của Dạ Tư Không khiến mọi người âm thầm khó chịu, mình tới, đã là nể mặt người, nhưng nhìn hiện tại. .. ngươi lại không nể
mặt mũi ...
Hình Thiên không nói gì, trực tiếp ngồi xuống. Thạch Âm cũng giống như vậy.
Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến đối phương, về phần Dạ Tư Không muốn làm gì, bọn họ chỉ muốn biết, cũng sẽ không tham dự.
Nhưng lại có vài người không vui.
Thậm chí đứng đấy... căn bản không có ngồi xuống.
Dạ Tư Không rất là bình tĩnh, nhẹ nói ra:
- Vị công tử kia có ý kiến gì với bốn hoàng?
- Không dám có ý kiến, chẳng qua là thái độ của Thánh Nhân khiến chúng ta không vui.
Nam tử hướng phía Dạ Tư Không hô, không có bất kỳ lễ nghi gì.
Theo nam tử nói, mọi người cũng có chút ngoài ý muốn, biết ngay yến hội lần này không đơn giản.
Mấy ngày trước mới chặt cả nhà Mộ Dung, nam tử này tựa hồ không có để ý, trực tiếp khiêu khích Thánh Nhân.
Dạ Tư Không nghe xong hỏi:
- Vậy bản hoàng phải làm thế nào mới có thể khiến người vui vẻ!
- Ta...
Lời còn chưa nói hết, phù một tiếng... đầu người rơi xuống đất, máu tươi phun ra như suối.
Mở màn liền giết người, đây quả thực là một khởi đầu đầy máu tanh. ..
- Người như thế, bản hoàng rất vui vẻ.
Dạ Tư Không nhìn chăm chú đầu người nói ra, lập tức phất phất tay.
Thủ vệ bên cạnh nhanh chóng chạy tới thu thập, thậm chí vết máu trên mặt đất cũng được lau sạch sành sanh, phảng phất chưa từng phát sinh chuyện gì.
Ngô Trì nhíu chặt lông mày, không gặp Dạ Tư Không một lúc, làm sao cảm giác hiện tại đã thay đổi, động một chút là giết người?
Không chỉ Ngô Trì nghi hoặc, người hơi nhận biết Dạ Tư Không đều nghi hoặc, giết người cho ai xem?
Dạ Tư Không quét nhìn mọi người từ tốn nói:
- Người vừa chết chính là Thiên Trạch Bạch Thành hoàng tử, Tử Thanh Điện Chủ, ngươi sẽ không có ý kiến chứ?
Tử Thanh chính là Điện Chủ Thiên Trạch Thánh Điện, mọi chuyện ở Thiên Trạch nàng đều có quyền nhúng tay, hiện tại một tên hoàng tử Thiên Trạch chết ở chỗ này, nàng khẳng định có quyền lên tiếng.
Tất cả mọi người chờ Tử Thanh giận dữ mắng mỏ Dạ Tư Không, dù sao ngay trước mặt trực tiếp giết người, đó chính là không nể mặt
Thánh Điện.
Tuy nói Thánh Điện đã không lớn bằng trước kia, thế nhưng dư uy vẫn còn.
Tả Thiên Chúng đã chuẩn bị xem kịch vui.
- Thánh Nhân làm như thế, bổn Điện Chủ không có ý kiến gì, vị hoàng tử này bất kính với Thánh Nhân, nên xử phạt.
Lời nói của Tử Thanh Điện Chủ khiến cho tất cả mọi người vô cùng chấn động, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ Thánh Điện đã đứng ở bên phía Dạ Tư Không? Hay là nói Dạ Tư Không đã thu mua cả Điện Chủ rồi? Chuyện này sao có thể? ? ?
Nếu như không có khả năng, vậy Tử Thanh Điện Chủ vì sao không truy cứu, ngược lại nói giết tốt?
Lúc này Tả Thiên Chúng đều có chút mộng bức, cảm giác rất không thích hợp, nếu như ngay cả Thánh Điện đều đứng ở bên phía Dạ Tư Không, như vậy tính chất sự việc hoàn toàn thay đổi.
- Tử Thanh Điện Chủ là người hiểu chuyện.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra, lập tức nhìn về phía mọi người:
- Còn có ai có vấn đề gì không? Bản hoàng có thể giải đáp.
Ngươi đây không phải giải đáp, mà là trực tiếp giết người, căn bản không giảng đạo lý a.
Đột nhiên, chỉ thấy Ba Bán Tuyết đứng dậy.
Tất cả mọi người nhìn về phía Ba Bán Tuyết, không biết vị gia chủ Ba gia này muốn làm gì, nếu như muốn đổi Thánh Nhân, như vậy rất có thể trở thành Mộ Dung gia tiếp theo.
- Ta có một chuyện không rõ.
Ba Bán Tuyết từ tốn nói.
- Mời nói.
Dạ Tư Không hỏi.
- Tại sao Thái Kinh lại có thể phồn vinh hưng thịnh như thế, mặc dù ta chỉ mới tới một ngày ngắn ngủi, nhưng nhìn thấy Thái Kinh như thế, trong lòng cũng cực kỳ chấn động, không cách nào tưởng tượng được Thánh Nhân làm như thế nào.
Nghe Ba Bán Tuyết nói thế, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Nguyên lai Cổ tộc vuốt mông ngựa là như thế, quả thật được mở mang kiến thức. .. nhìn biểu tình kia của nàng, còn tưởng rằng muốn nộ đỗi, kết quả thật khiến cho người ta xấu hổ nha.
Dạ Tư Không đột nhiên cười to một tiếng:
- Thái Kinh có được ngày hôm nay, không có quan hệ gì với Dạ Tư Không ta, đều là bách tính Thái Kinh nỗ lực, nếu như không có bọn họ, nào có Thái Kinh hiện tại.
Dạ Tư Không nói xong, Song Song đột nhiên đứng lên chắp tay nói ra:
- Đạo trị quốc của Thánh Nhân, quả thật đáng để học tập, chuyến đi đến Thái Kinh lần này, làm ta suốt đời khó quên.