- Chính là lần trước lúc ta thụ thương, do y CỐ ý trì hoãn thời gian, làm hại Dạ gia quân thương vong thảm trọng.
Dạ Côn lần đầu tiên nghe đệ đệ nói chuyện này, nguyên bản lần kia thảm bại, là do Dạ Tư Niên muốn mượn đao giết người.
- Sao lúc ấy ngươi không nói?
Dạ Côn hơi hoảng, cũng may đệ đệ không có xảy ra việc gì.
- Khi đó ta cũng muốn nói, thế nhưng lưu lại thủ đoạn sẽ tốt hơn, cho nên không nói.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Xem ra Dạ Tư Niên đã muốn diệt trừ chúng ta từ sớm.
Suy nghĩ của Dạ Côn có chút dao động, xem ra Dạ Tư Niên quả thực có vấn đề.
- Cho nên ta liền cảm thấy y có vấn đề.
- Đệ đệ, vậy người tính làm thế nào?
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Hiện tại nếu như giết Thái Tử, hoặc là nói ra chuyện này, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thái Kinh.
- Cho nên? Âm thầm điều tra y?
Dạ Tần nhẹ gật đầu, mặc dù Dạ Tư Niên có tình nghi rất lớn, nhưng vẫn phải có chứng cứ mới được.
- Cũng được, chúng ta liền điều tra y, nếu xác định, chờ Tiết Khánh Nguyên qua đi liền xử lý.
Dạ Côn từ tốn nói, nếu là người trong nhà, không thể giống như người khác trực tiếp thủ tiêu, phải có chứng cứ.
Lúc này Thái Tử vẫn giống như thường, từ trong cung ngồi kiệu đi tới phủ đệ.
Từ khi Dịch Y Vân qua đời, Dạ Tư Niên giống như ngày thường, dù sao cũng phải làm cho người bên ngoài xem.
Mà Thanh Vũ xem như Thái Tử Phi một mực ở trong phủ đệ Dịch Y Vân, hiện tại cũng biến thành nữ chủ nhân nơi này.
- Tư Niên, ngươi trở về... mau ngồi xuống nghỉ ngơi, hôm nay nhất định đã bề bộn nhiều việc phải không.
Thấy Dạ Tư Niên trở về, Thanh Vũ lập tức ra nghênh đón, ân cần thăm hỏi một phen.
Dạ Tư Niên trở lại phủ đệ không cần giả bộ cho người ngoài xem, vẻ mặt dần dần trở nên bị thương, nhớ lại ngày xưa, đứng ở trước mặt mình vẫn luôn là mẫu thân, mà hiện tại. .. đã biến thành một nữ nhân khác.
Thanh Vũ phảng phất có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng nắm tay Dạ Tư Niên, quan tâm y.
Hai người đi vào bên trong định nghỉ mát, hưởng thụ sự yên tĩnh.
- Thanh Vũ, mẫu thân đã đi nhiều ngày như vậy, ta nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Dạ Tư Niên đang trầm mặt bỗng nhiên nói ra.
- Tư Niên, nhất định sẽ bắt được hung thủ, người tốt nhất định sẽ có hảo báo.
Nghe Thanh Vũ nói, Dạ Tư Niên cười vài tiếng:
- Đúng vậy, người tốt nhất định sẽ có hảo báo, người xấu sẽ bị quả báo, quả báo này cuối cùng vẫn rơi xuống người ta.
- Tư Niên, ở trong lòng Thanh Vũ, ngươi là một người kiên cường, thù của mẫu thân vẫn chờ người đi báo, ngươi không thể ngã xuống.
Dạ Tư Niên nhìn ánh mắt Cổ vũ của Thanh Vũ, cười nói:
- Nàng có biết trước kia ta như thế nào không?
- Mỗi người đều có quá khứ của mình, nhưng chuyện này cũng không chứng minh được cái gì.
Thanh Vũ ôn nhu nói, cảm giác hôm nay Dạ Tư Niên có chút kỳ quái.
- Không, cuộc sống hiện tại cũng không phải cuộc sống ta thích, ta chán ghét tranh đấu, ta thích sinh hoạt không buồn không lo, cho dù bị mẫu thân nói vô dụng cũng được, ta đều rất hướng tới.
Nhớ tới cuộc sống trước kia, Dạ Tư Niên lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cầm lấy một cái lồng chim, đi ở trên đường lớn An Khang châu, ngồi ở quán trà nói chút chuyện đại sự với người khác, thổi chút da trâu, thoải mái đến cỡ nào.
Mà không phải giống như bây giờ, ngày ngày đều phải đề phòng nhị thúc, củng cố địa vị của mình, chuẩn bị sau này đăng cơ.
Hoàng vị, quả thật là một chỗ nhuộm đầy máu tươi.
- Tư Niên, nếu như người muốn, ta sẽ sống một cuộc sống như vậy với ngươi.
Thanh Vũ nhẹ nói ra.
- Thật sao?
Ánh mắt Dạ Tư Niên hơi sững sờ, mang theo từng tia xúc động hỏi.
Thanh Vũ sửng sốt một chút, chỉ có thể tiếp tục nói:
- Đương nhiên.
- Được, chờ Tiết Khánh Nguyên qua đi, ta không làm Thái Tử nữa, chúng ta cùng đến An Khang châu sống.
Dạ Tư Niên nắm thật chặt hai tay Thanh Vũ, ánh mắt mang theo sự hướng tới, còn có chút khẩn trương.
Thanh Vũ thấy Dạ Tư Niên như thế, ánh mắt có chút kinh ngạc, thậm chí đều không kịp phản ứng.
- Thanh Vũ?
- Tư Niên... hiện tại ngươi là Thái Tử trong lòng mọi người Thái Kinh, nếu ngươi không làm, đối với Thái Kinh mà nói sẽ là một loại tổn
thất.
Thanh Vũ đương nhiên không hy vọng thấy Dạ Tư Niên trở về làm hoàn khố, bởi vì như vậy Dạ Tư Niên sẽ không còn chút giá trị lợi dụng nào.
Dạ Tư Niên lắc đầu:
- Nàng không hiểu, gia gia có con trai, đến lúc đó mọi thứ ở Thái Kinh đều sẽ thuộc về đứa bé kia, ta chỉ là một khâu trong đó mà thôi.
- Vậy ngươi càng phải thể hiện ra thực lực của mình, khiến Thánh Nhân hiểu rõ người mới là người đáng để phó thác, Tư Niên ... ta biết mẫu thân chết đả kích ngươi rất lớn, nhưng ngươi không thể nhụt chí, lúc tại Ngũ Nhạc, ngươi tự tin đến cỡ nào, ta thích người như thế, chứ không phải người hiện tại.
- Nàng không thích ta hiện tại?
Vẻ mặt Dạ Tư Niên đầy nghi hoặc.
- Tư Niên...
Trong lúc Dạ Tư Niên nghi hoặc, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo, đột nhiên quát:
- Vì nàng ... ta trở mặt với mẫu thân, ta bảo vệ nàng như vậy, không tiếc tổn thương mẫu thân, hiện tại nàng nói với ta, nàng không thích ta? !!!
- Tư Niên, người bình tĩnh lại, ta không phải có ý kia.
Vẻ mặt Thanh Vũ mang theo bối rối, tựa hồ bị hù dọa, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng mà Dạ Tư Niên hất tay Thanh Vũ ra, lạnh giọng nói:
- Ta nghĩ, không phải ta hấp dẫn nàng, mà là thanh danh Thái Tử hấp dẫn nàng!
- Tư Niên, người hiểu lầm rồi, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể tỉnh lại.
- Ha ha ha ... tỉnh lại, vì sao nàng không nguyện ý cùng ta trở lại An Khang châu?!
Dạ Tư Niên chất vấn.
- Ta nguyện ý, ta nguyện ý còn không được sao...
Dạ Tư Niên che cái trán, ngửa thẳng lên trời cười dài, đó là một loại tự giễu thật sâu, càng là một loại bi thống.
- Thanh Vũ, ta thật lòng thích nàng.
Dạ Tư Niên dùng ánh mắt thê lương nhìn Thanh Vũ, phảng phất đang nói lời tạm biệt.
Thanh Vũ nhẹ gật đầu:
- Tư Niên, ta cũng rất thích ngươi, ngươi muốn làm gì ta đều sẽ bồi tiếp ngươi.
- Không, vừa rồi ta đã cho nàng cơ hội, nếu như nàng nguyện ý theo ta đi, sẽ không ...
- Không cái gì?
Thanh Vũ nghi hoặc hỏi.
Dạ Tư Niên lắc đầu:
- Nếu như có thể, ta hy vọng ở Ngũ Nhạc chưa từng gặp nàng.
- Tư Niên... ngươi đến cùng đang nói gì thế, ta rất sợ.
Thanh Vũ lộ ra từng tia kinh hoàng, mang theo ngữ khí cầu khẩn nói ra.
Dạ Tư Niên quay người rời đi, càng chạy càng xa, bất quá vẫn nói một câu.
- Cho nàng đi thống khoái.
Theo câu nói này, thân ảnh Dạ Tư Niên biến mất trong bóng đêm, mà Thanh Vũ sững sờ ngay tại chỗ, hồn nhiên không biết bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Hào Nhân.
Thanh Vũ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hào Nhân, mà khóe miệng Hào Nhân lộ ra từng tia huyết tinh:
- Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.
Thanh Vũ mặt xám như tro, muốn tự vận, nhưng ở trước mặt Hào Nhân, cũng không thể chết đi dễ dàng như thế...
Hắc ảnh trên tường thu hết mọi chuyện vào mắt, lặng yên rời đi.
Nhanh chóng trở về bẩm báo chuyện này.