- Hắc Dạ, tiểu thư đã nghỉ ngơi, không được đi quấy rầy.
Độc Phượng nhẹ nói ra.
Hắc Dạ khẽ thở dài một tiếng:
- Nếu tiểu thư biết, nhất định sẽ không tha cho ta.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Nữ nhân an bài ở bên cạnh Thái Tử bị phát hiện, hiện tại đã chết.
Hắc Dạ buồn rầu nói ra, nguyên bản lưu lại hai người, hiện tại tốt ... giết một người, người còn lại cũng bị phát hiện, mọi chuyện biến thành công dã tràng.
Độc Phượng nhíu mày ngài:
- Trước đó người ở trước mặt tiểu thư cam đoan qua, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng tiểu thư sẽ vô cùng tức giận.
- Ta cũng không muốn, nhưng lúc ấy tiểu thư quả thực bắt ta giết Dịch Y Vân...
Độc Phượng sầm mặt lại, chất vấn:
- Ngươi đây là đang trách tiểu thư?
Hắc Dạ lập tức hoảng, tranh thủ thời gian nói rõ lí do:
- Thuộc hạ không dám, chỉ là đang nghĩ cách bổ cứu.
- Vậy ngươi tốt nhất nên sớm nghĩ ra, thời gian chỉ có một buổi tối, nếu buổi sáng ngày mai tiểu thư nghe thấy tin tức không tốt, ngươi hẳn đã biết kết quả.
Trong lòng Hắc Dạ hơi hồi hộp, Độc Phượng cũng không có nói ngoa, không giải quyết được, ngày mai nhất định sẽ chết.
Cho nên nhất định phải mau nghĩ ra biện pháp bổ cứu mới được! ! !
Hắc Dạ không có rời đi, liền ngồi ở trong sân nghĩ, Độc Phượng đứng giữ cửa, một tấc cũng không rời.
Theo chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng, một ngày mới lại bắt đầu, mà Hắc Dạ vẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp, thời tiết rõ ràng đã bắt đầu vào đông, thế nhưng Hắc Dạ lại chảy đầy mồ hôi.
Bởi vì y căn bản không thể bàn giao.
- Tiểu thư đã sắp rời giường, người nghĩ ra biện pháp nào chưa.
Độc Phượng nhàn nhạt hỏi.
Hai tay Hắc Dạ chống trên mặt đất, lắc đầu:
- Ta không có biện pháp, trước đó tình nguyện giết Thanh Vũ, cũng không thể giết Dịch Y Vân...
- Thanh Vũ là ngươi cắm vào, nếu như ngươi không xếp Thanh Vũ vào, tiểu thư sao lại bảo người đi giết Dịch Y Vân?
Độc Phượng vừa dứt lời, toàn thân Hắc Dạ liền chấn động!
Đúng vậy, nếu như Thanh Vũ không xuất hiện, như vậy Dịch Y Vân chính là người duy nhất, nàng cũng sẽ không chết.
Đều là lỗi của mình, vì không có sơ hở nào, cuối cùng thất bại trong gang tấc!
- Sáng sớm nói chuyện ở trước của bản tiểu thư, nói cho các ngươi biết, bản tiểu rất khó chịu!
Chỉ nghe trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh hộ to của La Sát, rất là đáng yêu.
Nhưng mà Độc Phượng cùng Hắc Dạ cũng không cảm thấy như vậy, cả hai lập tức quỳ xuống.
Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân, chỉ thấy La Sát mở cửa, phồng má, vô cùng đáng yêu.
- Quấy rầy tiểu thư.
Độc Phượng áy náy nói ra.
La Sát hừ lạnh một tiếng:
- Sáng sớm không để cho người ta ngủ, các ngươi muốn làm gì, tạo phản à.
- Thuộc hạ không dám.
Hắc Dạ sợ hãi, toàn thân đều đang run rẩy.
- Tin rằng ngươi cũng không dám, nói đi ... nếu như không có lí do chính đáng, xem ta có đánh chết người hay không.
La Sát chu miệng, hừ một tiếng.
Hắc Dạ hít một hơi thật sâu:
- Tiểu thư, đêm qua Thanh Vũ bị phát hiện, chỉ sợ hiện tại dữ nhiều lành ít.
- Chính là nữ nhân ngươi xếp ở bên cạnh Thái Tử?
La Sát hỏi.
- Không sai.
- Cho nên?
- Cho nên chúng ta đã không thể chưởng không Thái Tử nữa.
La Sát từ tốn nói:
- Còn không bằng ngẫm lại, vì sao Thanh Vũ lại bị phát hiện.
Nói thật, đêm qua Hắc Dạ một mực cân nhắc làm thế nào để sống sót, lại không nghĩ đến chuyện tại sao Thanh Vũ bị phát hiện.
Hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, Thanh Vũ đến cùng bại lộ ở điểm nào?
Hẳn sẽ không bị phát hiện mới đúng... thân phận của Thanh Vũ phi thường bí ẩn, có thể nói Thanh Vũ được bồi dưỡng từ nhỏ, cuộc sống không khác gì người bình thường, dù điều tra như thế nào, cũng sẽ không có vấn đề.
Vì sao?
Chỉ sợ Hắc Dạ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Dạ Tư Niên chỉ thuần túy hận bản thân, nếu như ngay từ đầu Thanh Vũ đáp ứng . như vậy sẽ không chết, nhưng hết lần này tới lần khác Thanh Vũ không có đáp ứng, khiến Dạ Tư Niên cho rằng, Thanh Vũ chỉ vì địa vị của
mình.
Vì một nữ nhân như thế mà tổn thương mẫu thân, Dạ Tư Niên ảo não, áy náy. ..
Cho nên mượn Hào Nhân, Dạ Tư Niên không đành lòng tự động thủ, dù sao cũng là thật lòng yêu. ..
Nhưng cho dù yêu, cũng không cách nào sánh bằng áy náy, có lẽ chỉ có giết Thanh Vũ, nội tâm Dạ Tư Niên mới có thể dễ chịu.
- Thuộc hạ không có năng lực, xin tiểu thư trách phạt.
Hắc Dạ hung hăng dập đầu.
- Được rồi, chết một người mà thôi, xem bộ dạng của ngươi, ta còn tưởng rằng chết thân nhân gì đó.
Nói xong La Sát ngáp, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Hắc Dạ sững sờ, ngay cả Độc Phượng Đô bên cạnh cũng rất ngoài ý muốn, hôm nay tiểu thư hiền lành như thế?
- Độc Phượng, chuẩn bị quần áo cho ta, ta muốn ra ngoài. ..
La Sát rất vui vẻ, hoạt bát trở vào phòng.
Hắc Dạ ngốc ngốc nhìn Độc Phượng, Độc Phượng hoang mang, tâm tính tiểu thư, không phải người thường có thể hiểu.
- Hôm nay tiểu thư muốn đi đâu?
Hắc Dạ nghi hoặc hỏi.
- Hình như là có hẹn.
Độc Phượng khẽ thở dài một tiếng, tiểu thư luôn cảm thấy hứng thú với người khác như vậy.
Hôm nay La Sát có hẹn với Dạ Côn, cho nên rất vui vẻ, hôm qua còn ngoắc tay.
Nhưng mà Dạ Côn chỉ là lừa gạt La Sát mà thôi, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
- Côn ca, xảy ra chuyện lớn rồi! ! !
Dạ Côn đang say ngủ nghe thấy âm thanh quen thuộc, chẳng qua lần này không phải đệ đệ hộ, mà là Mộ Dung Khang.
Lúc này là thời điểm nhạy cảm, ra việc lớn chính là chuyện rất lớn, Dạ Côn lập tức bừng tỉnh rời giường:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tin tức mới nhận được, Thái Tử tuyên bố giải trừ hôn lễ.
Mộ Dung Khang vội vàng nói.
- Hå?
Da Côn Còn tưởng rằng là ai chết, không ngờ là Dạ Tư Niên thể mà lui cưới cô nương kia, trước đó còn muốn tổ chức hôn lê tại Tiết
Khánh Nguyên Cơ mà.
Mộ Dung Khang thấp giọng nói ra:
- Côn ca, ta nghe tin tức ngầm nói, đó là bởi vì vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cho nên Thái Tử mới không thành hôn.
- Vấn đề là mẫu thân Thái Tử đã chết.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Cũng đúng nha, người đã chết rồi, theo đạo lý mà nói, cũng nên nước chảy thành sông mới đúng.
Dạ Côn cảm thấy không có đơn giản như vậy, Dạ Tư Niên hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ người khác, trừ phi đã xảy ra chuyện gì...
- Chuyện này không cần đi nghe ngóng, chỉ là lời đồn, phần lớn không thể tin.
Dạ Côn từ tốn nói, hoàng thất muốn giấu diếm một vài thứ, thực sự quá đơn giản.
- Được, à Côn ca, bên ngoài có tiểu cô nương tìm ngươi.
Mộ Dung Khang cười xấu xa nói, Côn ca nhỏ như vậy cũng không buông tha... bất quá quả thật rất đáng yêu.
- Tiểu cô nương?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi lại, đột nhiên nhớ tới hôm qua... hình như mình quả thật có hẹn với người ta.
Xem ra hôm nay phải đi bồi tiểu cô nương ăn một ngày, cô nương kia quá tham ăn...
- Đại ca ca, cuối cùng ngươi cũng ngủ dậy rồi ... chúng ta nhanh đi ra ngoài ăn sáng đi.
La Sát trông thấy Dạ Côn đi ra, trực tiếp chạy tới, lôi kéo tay Dạ Côn liền chạy.