Mộ Dung Khang nhìn Côn ca bị lôi đi, thì thào nói ra:
- Côn ca đúng là Côn ca, tuổi tác càng ngày càng nhỏ.
Đi ở trên đường phố, La Sát hoạt bát vui vẻ:
- Đại ca ca ngươi thật là, ta không đến tìm ngươi, ngươi đều quên mất, hừ -
Dạ Côn xấu hổ cười cười:
- Làm có thể, ngươi khả ái như vậy.
- Đó là đương nhiên, hừ. .. đại ca ca phải mời ta ăn bánh bao.
- Không thành vấn đề, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Nhìn tiểu cô nương phấn khởi, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ta vẫn còn chưa biết tên ngươi là gì?
- Ta à... ta tên La Sát, đại ca ca người tên gì?
La Sát?
Dạ Côn cảm thấy cái tên này rất quen tại. .. hình như đã nghe ở nơi nào rồi.
La Sát!
Dạ Côn rốt cuộc nhở đến! Trước đó cha vợ tới nhắc nhở mình, người kia tên La Sát, bộ dáng tiểu nữ hài!
Chính là tiểu cô nương trước mắt? ? ?
Thấy thế nào cũng không giống loại giết người như ngỏe, nụ cười kia thoạt nhìn vô cùng thuần khiết.
- Đại ca ca, ngươi người vẫn chưa nói cho ta biết người tên gì.
La Sát ngước nhìn Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Côn cười nói:
- Ta tên Dạ Côn.
Độc Phượng đứng ở bên cạnh nhíu chặt mày, Dạ Côn? ? ?
Hắn tên Dạ Côn?
La Sát cũng hơi sững sờ, cười tủm tỉm nói ra:
- Đại ca ca ngươi nói dối, Dạ Côn là người trọc.
- Ách... bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hiện tại ta để tóc dài.
Dạ Côn giang tay ra, không có giấu diếm thân phận của mình, bởi vì nàng không có giấu diếm, mình cũng sẽ không dấu diếm.
- Vậy ngươi thật chính là Dạ Côn ư? Người của Dạ gia?
La Sát nháy mắt to tò mò hỏi.
Dạ Côn còn tưởng rằng La Sát sẽ kinh ngạc, nhưng người ta căn bản không có kinh ngạc, thậm chí hình như còn rất vui vẻ.
- Đúng vậy, ta chính là Dạ Côn kia.
- Quá tốt rồi, lần này ta tới Thái Kinh, chính là muốn gặp ngươi.
Lúc này đôi mắt của La Sát đều cong thành trăng lưỡi liềm, Dạ Côn cảm thấy... phản ứng của La Sát không thích hợp.
Dạ Côn cười cười, đi đến cửa hàng bánh bao bên cạnh:
- Ông chủ, bán mười cái bánh bao lớn.
La Sát vỗ vỗ cái bụng cười nói:
- Người ta muốn ăn mười cái.
- Vậy bán hai mươi cái.
Dạ Côn nhẹ nói ra, vỗ vỗ đầu La Sát, cũng không có nổi giận a... cha vợ Có phải nhầm người rồi hay không, hay là mình nhận nhầm người?
Nhìn một chút đi, vỗ đầu đều không có phản ứng.
Hai người ngồi xuống bàn, ông chủ bưng bánh bao còn có bát cháo đến.
- Dạ Côn đại ca ca, sao ngươi không ăn?
La Sát cắn bánh bao lớn, lộ ra vẻ vừa lòng thỏa ý.
- Đang suy nghĩ một chuyện.
Dạ Côn cười một tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải.
La Sát yêu kiều cười:
- Đại ca ca, người đang nghĩ chuyện gì, có lẽ ta có thể nói cho ngươi biết nha.
- Ta cũng không biết nên hỏi gì, hay là La Sát tiểu muội muội người nói cho ta biết một chút chuyện đi.
- Được thôi.
La Sát ngây thơ nhẹ gật đầu.
La Sát chọc chọc cái cằm, ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng nói ra:
- Mẫu thân của Thái Tử, là ta sai người giết chết.
Dạ Côn biến sắc, khó có thể tin nhìn La Sát, hoàn toàn không biết La Sát đến cùng muốn làm gì.
- Nhưng mà mẫu thân của Thái Tử cũng không phải người tốt, đã sớm đầu nhập vào ta... cho nên đại ca ca ngươi cũng không cần quá thương tâm.
La Sát còn an ủi Dạ Côn.
- Dù sao mẫu thân của Thái Tử còn âm thầm an bài ám sát ngươi đây, hơn nữa còn thành công.
- Nguyên lại chuyện lần trước là mẫu thân của Thái Tử làm.
Dạ Côn hiểu ra, nguyên lai là như thế, vậy liền nói thông được.
La Sát uống một ngụm cháo, tiếp tục nói:
- Đêm qua, Thái Tử giết tình nhân của mình đi.
- Giết?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, không phải nói chia tay sao?
- Đúng vậy, bởi vì tình nhân của Thái Tử cũng là người của ta, có lẽ bị phát hiện.
La Sát nhỏ giọng nói ra, sợ bị người khác nghe trộm được.
Dạ Côn một mặt mộng bức, cảm giác mình cùng La Sát là cùng một bọn, bây giờ đang trao đổi tình báo.
Chẳng qua là ngàn vạn lần không nghĩ tới, Thanh Vũ cũng là người của bọn họ, hơn nữa đêm qua bị phát hiện! Đến cùng là bị phát hiện như thế nào... chẳng lẽ lại là gia gia?
Đoán chừng không ai ngờ được, không phải nàng bị phát hiện, mà chỉ thuần túy bị Dạ Tư Niên giết chết.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?
- Đây cũng không phải chuyện quan trong, hơn nữa. .. nói cho đại ca ca, cũng không phải nói cho người khác biết.
- Ta là người Dạ gia.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
- Ngươi không phải người Dạ gia.
Nghe La Sát nói như thế, Dạ Côn lập tức cứng đờ...
Mà La Sát che cái miệng nhỏ nhắn, giống như nói chuyện không nên nói, hơi hơi quệt mồm, bộ dáng tự trách.
- Sao ngươi lại biết chuyện này?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
La Sát lắc đầu:
- Đại ca ca, chuyện này không thể nói a, phải giữ bí mật.
- Có tin ta bắt người, nhường ép người nói ra hay không.
Dạ Côn hung dữ nói ra.
La Sát làm mặt khổ nói:
- Đại ca ca, ngươi thế mà uy hϊế͙p͙ ta, ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, cho nên mới nói cho ngươi.
- Vậy ngươi nên nói cho ta biết nhiều chuyện hơn đi.
- Ta không nói, đại ca ca vừa rồi hung dữ với ta...
La Sát chu lấy cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu sang chỗ khác, một bộ phát tính tình tiểu hài tử.
- Ta sẽ không hung dữ với ngươi.
Da Côn sờ lên tóc hoa của La Sát, hắn rất có kinh nghiệm hống hài tử.
Nhưng mà La Sát hừ một tiếng:
- Hừ, tức giận, không thèm.
La Sát còn khó hống hơn nữ nhi của mình, nhìn Độc Phượng ở bên cạnh, nàng cũng một mặt bất đắc dĩ.
- Tiểu muội muội, chờ lúc nữa mời ngươi ăn tốt ăn.
- Không thèm, không ăn nữa, ta không vui.
Độc Phượng ở bên cạnh nhẹ nói ra:
- Tiểu thư không vui, liền sẽ có người chết.
- Hừ -
La Sát giương cằm lên, thỉnh thoảng nhìn trộm Dạ Côn.
- Được rồi được rồi, ngươi muốn thế nào.
- Ta muốn ngồi cao.
- Ngồi cao? ? ?
Dạ Côn nhất thời không biết La Sát Có ý gì.
Nhưng mà sau nửa ngày, Dạ Côn liền biết cái gì gọi là ngồi cao.
Nguyên lai là ngồi ở trên vai mình.
- Đại ca ca, bên kia đi, bên kia có trò hay!
La Sát sướng đến phát rồ rồi, la lớn.
Dạ Côn vì tình báo nên cũng liều mạng, nhưng từ chỗ cha vợ biết được, La Sát hẳn là người tội ác tày trời, nhưng ở chung mấy ngày, cũng không có cảm giác như vậy, ngược lại còn cho hắn tình báo.
Cả buổi trưa, Dạ Côn liền bồi La Sát chơi khắp nơi, mặc dù ở Thái Kinh, thế nhưng Dạ Côn chưa từng đi chơi qua như thế, nếu không có La Sát, hắn quả thật không biết Thái Kinh có rất nhiều thứ thú vị, Dạ Côn cảm thấy sau có thể dẫn thê tử tới, mình cũng đã rất lâu không
bồi các nàng.
- Đại ca ca, ta đói, muốn ăn vịt nướng.
La Sát sờ lên bụng, tội nghiệp nói ra.
Đối với lượng Cơm La Sát ăn, Dạ Côn đã kiến thức qua.
- Đi, đi ăn vịt nướng.