Dạ Côn nhập trà, khép lại chén trà từ tốn nói:
- Qua tối nay, bọn họ sẽ không gặp mặt nhau nữa, dù sao Ba Uyển Thanh sẽ trở lại Côn Miểu, các nàng cũng không cần quá lo lắng, ta cam đoan đệ đệ sẽ không.
Dạ Côn vừa mới nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng hô to của Không Hư:
- Côn ca, đại sự không tốt! ! !
Mọi người nhìn về phía Không Hư hoảng hoảng trương trương, Dạ Côn đứng dậy hỏi:
- Đại sự gì không tốt?
- Vừa rồi ta tản bộ ở bên ngoài, đột nhiên nghe người khác nói, Tần ca...
Không Hư chạy vào thở không ra hơi, lại còn chưa nói xong, liền khiến Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên gấp đến.
- Phu quân làm sao?!
Trưởng Tôn Nhị lập tức đứng dậy hỏi, dù sao trước là đại công chúa, khí thế vẫn còn ở đó.
- Không... không phải Tần ca thế nào, mà là Ba Uyển Thanh kia chết rồi, bọn họ nói là Tần ca giết.
Dạ Côn nghe xong khó có thể tin nói:
- Chuyện này sao có thể?!
Nhan Mộ Nhi cũng trợn mắt hốc mồm, thì thào nói ra:
- Đệ đệ đúng là một ngoan nhân, thật giết a! ! !
Diệp Ly cùng Diệp Lưu một mặt kinh ngạc tán thán, ngàn vạn không nghĩ tới đệ đệ thế mà giết thật.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng sững sờ tại chỗ.
- Người đâu? ? ?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Hình như Tân ca đi phủ đệ Ba gia.
Dạ Côn trực tiếp tan biến tại chỗ.
Việc này không phải việc nhỏ a!
Tuy nói Ba Uyển Thanh là con gái tư sinh, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhi gia chủ Ba gia, Ba Đài đi theo dưới trướng Ngô Thì lão sư, tuy nói Thái Kinh không sợ, nhưng chỉ sợ đệ đệ làm loạn.
Dạ Côn không tin đệ đệ thật hạ sát thủ, khẳng định là Ba Uyển Thanh lấy cái chết bức bách.
Trong nháy mắt, Dạ Côn liền đi tới phủ đệ Ba gia!
Bên tai vang lên tiếng khóc, Dạ Côn nhìn một cái. .. là Ba Đài nước mắt tuôn đầy mặt, ôm thi thể Ba Uyển Thanh...
Ba Bán Tuyết liền ngồi ở bên cạnh, ngốc ngốc nhìn nữ nhi chết đi, vẻ mặt cứng đờ, không có chút huyết sắc nào.
Mà đệ đệ đứng ở trong sân, không có tiến vào đại sảnh, nhìn tình cảnh ở bên trong.
Dạ Côn thở phào một hơi, cũng may đệ đệ ngốc không có lấy cái chết tạ tội, nếu thật nóng đầu, thật lo lắng đệ đệ sẽ xúc động.
Đi lên phía trước, Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Không có sao chứ, đệ đệ."
- Đại ca, ta thật sai lầm rồi sao?
Dạ Tần thì thào hỏi.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, thấp giọng nói ra:
- Đệ đệ, trên đời không có đúng sai tuyệt đối, có chẳng qua là không thẹn với lương tâm.
- Nếu như hôm nay ta đáp ứng nàng, nàng sẽ không tự sát.
Dạ Côn có thể nghe ra, đệ đệ đang hối hận...
- Đệ đệ, nhưng ngươi cũng nên biết, nếu như hôm nay người đáp ứng nàng, như vậy kế tiếp sẽ có, làm thế có công bằng với đám đệ muội không? Các nàng làm sao có thể tiếp nhận một nữ nhân từng phản bội ngươi?"
Dạ Tần nghe xong không nói, nhìn vào trong hành lang thì thào nói ra:
- Đại ca, thật nhìn thấy nàng chết đi, ta rất khó chịu.
- Đó bởi vì đệ đệ ngươi là người có máu có thịt, Ba Uyển Thanh cùng ngươi vượt qua tuổi thơ, loại cảm tình này không phải nhất thời liền có thể phá hủy.
Nhìn đệ đệ không nói lời nào, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nếu như năm đó Ba Uyển Thanh tại An Khang châu chờ lấy đệ đệ, hẳn sẽ là một cái kết cục hoàn mỹ nhất.
Nhưng nếu quả thật như vậy, vậy liền không có Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên, dùng tình huống đệ đệ xem ra, chính là một phiên bản cha
khác.
Mà tính cách Ba Uyển Thanh có chút giống mẫu thân, càng lớn càng giống.
Trước kia không ít lần chê cười đệ đệ, sau này sẽ giống như cha.
Nhưng mà khi đó đệ đệ chẳng qua là hạnh phúc cười cười, có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ, làm cái gì cũng vui.
Xem ra ở trong lòng Dạ Tần, địa vị Ba Uyển Thanh cao hơn Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên ...
Lúc này, Ngô Trì từ trong đại sảnh đi ra, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều biết, hiện tại Ngô Trì lão sư đã là người của Thần tộc, nhưng bọn họ không trách Ngô Trì lão sư, dù sao có ai không muốn gia nhập Thần tộc.
- Lão sư.
Dạ Côn lên tiếng kêu.
- Trở về đi, không cần tham dự chuyện nơi đây.
Ngô Trì nhẹ nói ra, mặc dù Ba Uyển Thanh là tự sát, nhưng cuối cùng vẫn là vì Dạ Tần, dùng quan hệ hiện tại, bọn họ không dám chọc Dạ Tần, nhưng nữ nhi đã chết. .. chẳng lẽ không cho phép mắng hai câu sao?
Cho nên Dạ Tần rời đi là tốt nhất.
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy:
- Đệ đệ, chúng ta đi thôi.
- Ta sẽ không tha thứ cho nàng, thế nhưng ta thích nàng.
Dạ Tần lên tiếng nói ra, đồng thời cũng nói cho người trong phòng nghe.
Ba Đài nghe xong toàn thân chững lại, càng ôm chặt nữ nhi, phảng phất đang nói. ..Uyển Thanh, còn có nghe thấy sao?
Dạ Tần rời đi, đời này sẽ không còn nhìn thấy nàng, sẽ không còn nghe thấy những lời cố chấp hay uy hϊế͙p͙ kia nữa.
Trở lại Dạ gia, Dạ Tần cũng không có một mình uống rượu, mà là nói ra suy nghĩ trong lòng mình với mọi người.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nghe xong nhíu chặt lông mày, đột nhiên phát hiện nữ nhân kia vô cùng dũng cảm, thế mà làm ra loại chuyện này. Nhất là nghe đệ đệ kể rõ quá khứ, cộng thêm chuyện đã phát sinh, đúng là một vở kịch đẫm lệ, cộng thêm lời độc thoại sâu lắng của Dạ Tần, càng trực kích lòng người.
Dạ Côn nhìn đám nữ nhân, vành mắt cả đám đều đỏ rần.
- Hài tử ngốc này, tội tình gì chứ, vì sao không bỏ xuống được.
Đông Môn Mộng lau khóe mắt, kỳ thật thời gian trước, Đông Môn Mộng đã xem Ba Uyển Thanh như Con dâu, cũng nhìn nàng lớn lên, biết được Ba Uyển Thanh tự sát vì nhi tử, cũng có cảm xúc.
Người chết như đèn tắt, dứt bỏ những chuyện sai kia, kỳ thật Ba Uyển Thanh là một nữ nhân thâm tình.
Dạ Tần nhìn mọi người nói ra:
- Không cần lo lắng cho con, con không sao... trải qua chuyện hôm nay, Con cũng đã hiểu ra rất nhiều.
- Tần Tần, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn.
Dạ Minh an ủi, biết nhi tử rất thích Ba Uyển Thanh, nam nhân đều hiểu.
Đông Môn Mộng cũng biết, Dạ Côn càng không cần phải nói, về phần đám người Diệp Ly, có lẽ các nàng không hiểu được.
Các nàng chỉ thấy mặt xấu xa ác độc củaBa Uyển Thanh, không nhìn thấy một mặt hiền lành của nàng.
Dạ Tần đứng dậy chắp tay nói ra:
- Cha, mẫu thân, đại ca, tẩu tẩu, ta đi nghỉ trước, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nói xong liền quay người rời đi, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đứng lên hơi hơi nghiêng thân, cũng đi theo...
Thấy đệ đệ bóng lưng rời đi, tất cả mọi người khẽ thở dài một tiếng.
- Ta muốn đi viết một quyển sách.
Nhan Mộ Nhi nhẹ nói ra.
Dạ Côn quay đầu nghi hoặc hỏi:
- Nàng biết viết sao?
- Dĩ nhiên, ta rất lợi hại, đừng xem thường ta.
Nhan Mộ Nhi hừ một tiếng.
Diệp Lưu nhẹ nói ra:
- Phu quân, Mộ Nhi thật có thiên phú đấy.
- Phải không? Vậy phu quân phải là độc giả thứ nhất mới được.
- Ta chỉ viết cho người xem.
Nhan Mộ Nhi thân mật ôm lấy cánh tay Dạ Côn, mang theo mùi vị nũng nịu nói ra.
Nhìn bộ dáng khả ái của Nhan Mộ Nhi, Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Thế nào, lại tủ ân ái trước mặt mẫu thân?