- Con nào dám tủ ân ái trước mặt mẫu thân, cha còn lợi hại hơn con nhiều.
Dạ Côn chắp tay khiêm tốn nói ra.
Đông Môn Mộng nhíu mày ngài, nắm lấy lỗ tai Dạ Minh:
- Ngươi nói rõ ràng ra, cái gì gọi là lợi hại hơn Côn Côn nhiều?
Minh ca một mặt mộng bức, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền bị nhéo lỗ tai.
Dạ Côn tranh thủ thời gian kéo thê tử chạy, lâu lâu hố cha một lần.
Một đêm này đối với Dạ Tần mà nói, không phải một đêm đơn giản, phảng phất qua đêm nay, hồi ức ngây ngô khi còn bé sẽ tan biến toàn bộ.
Đối với Ba Uyển Thanh mà nói, một đêm này nàng rất hạnh phúc, giống như khi còn bé, rất ngọt.
Đối với kết cục như vậy, Ba Uyển Thanh hiểu rõ, nàng không hạ quyết tâm hung ác đến hại Dạ Tần được. .. cho nên cuối cùng lựa chọn
tử vong.
Đối với lựa chọn này, Ba Uyển Thanh cảm thấy rất chính xác, không có giống như lúc ở An Khang châu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Kinh vẫn giống thường ngày, chúc mừng Tiết Khánh Nguyên đang đến gần, cũng sẽ không bởi vì có người chết mà kết thúc.
Dạ Tần không khác gì ngày thường, ngược lại khiến mọi người yên tâm, có lẽ kết cục như vậy đối với Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh đã là tốt rồi.
- Ngày mai là Tiết Khánh Nguyên, sáng sớm có tế tự, đừng quên đấy, chúng ta đều phải đi.
Dạ Minh đang ăn sáng liền hướng phía mọi người nói.
- Vâng.
Dạ Côn ôm Dạ Nhất cười nói, thỉnh thoảng trêu chọc nữ nhi trong ngực, khiến Dạ Nhị cùng Dạ Tam ở bên cạnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, cha thích chơi với tỷ tỷ, không thích với với mình.
- Tiết Khánh Nguyên qua đi, hai người các con sẽ bận rộn, hôm nay phải chơi thật tốt.
Đông Môn Mộng hướng phía hai đứa con trai nói ra, nhiều ngày như vậy, cũng không có thấy các ngươi dẫn thê tử ra ngoài chơi, nhìn các nàng mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc hài tử, quá vất vả.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, tranh thủ thời gian hướng phía thê tử nói ra:
- Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi?
- Hừ - mẫu thân không nói, ngươi liền không nhớ chúng ta -
Nhan Mộ Nhi hừ một tiếng, cũng nũng nịu lên, giống như đúc nữ nhi ở trong ngực.
Da Côn khiêm tốn tiếp nhận thê tử, cam đoan sau này có rảnh liền dân các ngươi đi chơi.
Ăn xong bữa sáng, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền dẫn thê tử ra khỏi nhà, đương nhiên còn có bọn nhỏ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều tách ra chơi, dù sao hai huynh đệ đã có gia đình riêng của mình.
Dạ Côn không nhớ nổi lần trước dẫn các nàng ra ngoài chơi là khi nào, hình như trước giờ chưa từng dẫn, trong lòng cũng có chút áy náy, hôm nay phải bổ sung toàn bộ, muốn chơi cái gì cũng được.
Ba đứa bé cũng là lần đầu tiên cùng cha ra ngoài chơi, phá lệ hưng phấn, yy nha nha không ngừng.
Dạ Côn nhìn thê tử cùng hài tử, hạnh phúc quá đi, chờ làm xong việc, liền cùng các nàng đi khắp nơi chơi.
Ban đêm, Dạ Côn còn cùng thê tử đi Hỉ Tước Kiều, tuy nói đêm qua phát sinh chuyện không tốt, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới người trẻ tuổi nơi này, vẫn rất đông.
- Nơi này thực tốt.
Diệp Lưu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhẹ nói ra.
Diệp Ly nhẹ gật đầu nói:
- Đúng vậy, trước kia không biết Thái Kinh còn có chỗ như vậy.
- Phu quân, nói đi. .. thời điểm chúng ta không có ở đây, người đã dẫn bao nhiêu cô nương tới?
Dạ Côn ngây ngốc, cô nương là không có dẫn tới rồi đó, chỉ có dẫn La Sát tới.
- Ta sao có thể dẫn cô nương khác tới đây được.
Dạ Côn ôm ba bạn nhỏ đã ngủ say cười nói, ba tiểu gia hỏa ăn tối xong liền nằm ngay 00, có lẽ ban ngày chơi mệt rồi.
Ba thê tử một mặt không tin, trước kia tưởng rằng đầu trọc là người thành thật, nhưng bây giờ phải thay đổi suy nghĩ, đầu trọc không đàng hoàng chút nào.
- Nhìn xung quanh một chút, không biết có bao nhiêu cô nương đang nhìn ngươi đây.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, xung quanh quả thật có rất nhiều cô nương đang nhìn Dạ Côn, tên đầu trọc này là đầu trọc hàng thật giá thật, cũng không phải người bắt chước.
Dạ Côn im lặng, xem tối hôm nay Côn ca làm sao thu thập các ngươi.
Ở chỗ này đi dạo rất lâu, Dạ Côn liền dẫn thê tử về nhà, đệ đệ về sớm hơn mình một chút.
Bất quá bọn họ cũng không có đi HỈ Tước Kiều, dù sao tối hôm qua, Dạ Tần mới vừa đi. ..
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đều không muốn Dạ Tần xúc cảnh sinh tình.
Đêm khuya, hai huynh đệ ngồi ở trong đình, trên bàn đá Có rượu cùng củ lạc.
- Đại ca, chuẩn bị lục nào đi Côn Miểu?
Dạ Tần thấp giọng hỏi.
- Ngày kia đi, đến lúc đó ta cùng người Ba gia trở lại, dù sao Ba gia chính là nơi cực âm.
- Đại ca, ngươi không dẫn theo ai sao?
Ý của Dạ Tần là, đại ca ngươi nên gọi hai vị cha vợ đi theo, như thế mới không có sơ hở nào.
Dạ Côn lắc đầu, hiểu ý của đệ đệ:
- Không thể mỗi lần gặp chuyện liền gọi bọn họ được, dùng thực lực bây giờ của đại ca, hẳn không có vấn đề.
- Trước kia ngươi cũng nói như vậy, Tiểu Ngân kia. .. đại ca, vẫn nên cẩn thận.
- Ta biết, yên tâm đi.
Dạ Côn nhấp rượu cười nói.
- Còn có bên kia Tường Băng, thật phải đi sao?
Kỳ thật Dạ Tần lo lắng nhất là chuyện này.
Ánh mắt Dạ Côn lộ ra vẻ kiên định:
- Ta nhất định phải đi tìm Uyển Nhiên!
- Ta đi chung với ngươi.
- Người giúp gia gia xử lý chuyện ở Thái Kinh, đối với nhà chúng ta màn nói, đây mới là việc lớn. ..
Dạ Côn không muốn để cho đệ đệ đi mạo hiểm với mình, Quỷ Súc Thiên Tôn không phải đệ đệ có thể ứng phó, chuyện bên kia Tường Băng càng không biết, trình độ hung hiểm khó lường.
Dạ Tần ngửa đầu uống rượu, lập tức cười nói:
- Ta luôn không kịp bước chân của đại ca.
- Đệ đệ, không có ngươi... ta cũng không thể yên tâm ra ngoài làm việc, ngươi cũng rất quan trọng.
- Đại ca... may mắn có người ở đây.
- Ha ha ha, ngươi không chê đại ca dài dòng là được.
- Làm sao lại thế.
- Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của ngươi, ta thấy người lại ngứa da rồi phải không.
- Đại ca, chúng ta đều đã lớn rồi, không thể như thế nữa... bị người nhìn thấy sẽ không tốt.
- Trời tối hù thế này, ai có thể nhìn thấy, hắc hắc hắc. .. đệ đệ. ..
Chỉ nghe Dạ Côn phát ra tiếng cười quỷ dị, sau đó là tiếng cầu xin tha thứ của Dạ Tần, thật sẽ khiến cho người nghe có ý nghĩ kỳ quái
nha.
Tiết Khánh Nguyên chính là ngày lễ lớn ở Thái Kinh, nhất là vào năm nay, đại biểu cho Thái Kinh nhất thống toàn bộ Đông y, khiến cho người Thái Kinh cảm thấy rất có mặt mũi.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống, mọi người Thái Kinh đều đi ra khỏi nhà, thẳng hướng hoàng cung.
Đông! ! !
Tiếng nổ vang quán triệt giữa đất trời, toàn bộ người Thái Kinh cúi xuống, nói ra mơ ước trong lòng.
Mà trong hoàng cung, Dạ Tư Không đứng trên tế đàn, lúc này mang theo đám người Dạ gia cùng văn võ bá quan tế tự, thỉnh cầu thượng thiên phù hộ Thái Kinh.
Dạ Côn đứng ở phía dưới thỉnh thoảng nhìn Dạ Tư Niên, hoặc là nhìn Dạ Dương một chút.
Nghe gia gia nói Dạ Tư Niên dự định trở lại An Khang châu, không làm Thái Tử nữa, cũng không biết có thật như vậy hay không.
Nếu Dạ Tư Niên rời đi, chỉ sợ thế lực của Dạ Dương sẽ lớn mạnh, chuyện này không tốt, dù sao hiện tại nhị thúc có Thần tộc làm chỗ dựa,
hơn nữa còn là Bùi Thiên viện trưởng.