TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 1426: Hành hạ (hạ)

Đây là một loại cảm giác tương đối kỳ quái, khó có thể miêu tả rõ ràng. Biết rất rõ ràng một quyền này của mình dùng hết toàn lực, bộc phát ra đích uy năng hơn một ngàn lần, rồi lại có thể thấy rõ ràng, quả đấm của mình đang ở trước mặt, vô cùng chậm rãi, từng chút từng chút một đánh về phía trước. Động tác vô cùng chậm. Chậm đến mức không thể nghĩ đến.

Tốc độ như vậy, ngay cả một cái mai rùa cũng không thể đánh trúng được! Trong lòng Tô Triệt gấp gáp, nhưng cũng không có cách nào tăng tốc độ lên được. Thậm chí, ngay cả Thiên Âm phóng thích ra Âm Ba Thần Thông, nguyên vốn phải là vô hình vô ảnh, trừ nàng ra không có người nào có thể phát hiện ra mới đúng, giờ phút này, bởi vì thời gian chậm lại vô hạn, chỉ bằng mắt thường là có thể nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh một đạo âm ba như cái mũi dùi hơi mờ cơ hồ như đang ở trạng thái tĩnh vậy.

Mạn Chi khống chế tự phù, lão Hắc tấn công, Tiểu Hắc huy vũ chiến phủ, tất cả đều giống nhau, đều gần như là rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thật lâu mới có thể nhìn ra một chút xíu thay đổi.

Nhưng mà, Ngao Tổ đứng ở vị trí trung tâm, lại chậm rãi hướng Tô Triệt bên này bay đến. Tốc độ của hắn so với trước thì cũng không tính là nhanh, thật giống như người nhàn nhã tản bộ dạo chơi, nhưng so với năm người Tô Triệt, mỗi một động tác đều chậm đến cực điểm thì hắn nhanh hơn ngàn vạn lần.

Ngao Tổ vẫn giữ nụ cười dữ tợn trên mặt, tựa hồ như muốn nói với Tô Triệt: Chờ xem, ta sẽ lập tức qua đó. Ngươi sẽ giống như quả trên cây, từ từ đợi ta đến hái. Giờ khắc này, Tô Triệt không khỏi liên tưởng đến năm đó, hắn ở trên Ma Ly Đảo, nhất định cũng nhàn nhã như thế này, tiêu dao tự tại đem Tử Tinh Quả hái tới tay sao?

Ngao Tổ so với suy nghĩ của mấy người Tô Triệt càng cường đại hơn. Chỉ bằng chiêu Thời Gian Lĩnh Vực này, hắn là người không thể bị đánh bại.

Tối thiểu, ở bên trong cái Thời Gian Lĩnh Vực này, nhân số nhiều hơn nữa đối với hắn cũng không có tác dụng. Trừ khi tu vi của ngươi còn trên cả hắn, mới có thể không bị Thời Gian Lĩnh Vực ảnh hưởng.

Tu vi thực lực của năm người Tô Triệt so với Ngao Tổ còn kém một mảng lớn. Đừng nói là năm người, cho dù là năm mươi người, năm trăm người, một khi đình trệ ở bên trong Thời Gian Lĩnh Vực, cũng sẽ bị hắn thoải mái nhàn nhã bóp chết từng người một.

Không trách được hắn dám một thân một mình đuổi giết. Có được thần kỹ như thế, quả thật là không cần bất kỳ một trợ thủ nào.

Vù vù vù vù...

Bên trong Thời Gian Lĩnh Vực có hình dạng khối cầu, một cỗ ba động kỳ dị không ngừng kích động. Cảnh này khiến Tô Triệt mơ hồ lĩnh hội được một cái ý nghĩa xâu xa nào đó, tựa hồ có thể mang đến chỗ tốt tuyệt diệu nào đó cho Tiên Ngục Bát Tầng của mình.

Ngao Tổ hướng về phía bên này, chậm rãi bay tới. Mặc dù hắn là chưởng khống giả Thời Gian Lĩnh Vực, nhưng mà đây cũng là tốc độ nhanh nhất hắn có thể đạt tới. Lúc đầu, khoảng cách giữa Ngao Tổ và Tô Triệt là khoảng một vạn trượng, hiện tại đã thu hẹp lại gần một nửa.

Nhưng có điều, dường như tốc độ truyền tải của tâm linh ba động lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Ngao Tổ thong thả bước đi trên không, chậm rãi nói:

- Có phải hiểu ra chút gì đó với Thời Gian Lĩnh Vực của ta hay không? Điều này không kỳ quái. Từng người khi rơi vào trạng thái này cũng sẽ như thế. Bây giờ ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi nguyện ý chủ động phối hợp, như vậy, chẳng những không bị tổn thương mà ta còn đem loại năng lực nắm giữ thời gian này truyền thụ cho ngươi.

Dĩ nhiên, chủ động phối hợp theo lời hắn không thể nào là đáp ứng miệng một cách đơn giản được. Nhất định là Tô Triệt phải tự phong ấn tu vi của mình, thúc thủ chịu trói, bày tỏ thái độ thành ý nhất mới được.

Tô Triệt không trả lời thẳng, ngược lại còn phát ra tâm linh ba động thúc giục hắn:

- Phiền ngươi đến mau một chút được không? Phải biết rằng, một cái quá trình chậm chạp như thế, quả thực là một loại hành hạ.

Có ý gì? Chẳng lẽ nói, Tô Triệt rất hy vọng Ngao Tổ mau tới một chút, một chiêu đoạt mạng, van xin một cái chết thống khoái sao?

- Hành hạ?

Ngao Tổ lại đi thêm được mấy trăm trượng nữa, lắc đầu cười to:

- Người trẻ tuổi, ta dám cam đoan, ngươi cũng không hiểu cái gì mới xem như chân chính bị hành hạ. Nghĩ tới Ngao Tổ ta đã sống vô số năm, cũng chỉ mới cách đây không lâu mới hiểu được chân lý của hai chữ 'hành hạ'. Ngươi là người hồ đồ ngu xuẩn, ta không ngần ngại cùng ngươi chia xẻ một phần tâm đắc này.

Tô Triệt vẫn duy trì một tư thế vung quyền lên như cũ, thật giống như một pho tượng huyền phù hư không, thoạt nhìn có chút tức cười. Dĩ nhiên đây đúng là một loại tình cảnh vô cùng đáng buồn.

Trong lòng bốn người Thiên Âm như có lửa đốt. Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa Ngao Tổ và Tô Triệt càng ngày càng gần, tuy từ đây nhìn thì có vẻ như đây là một quá trình vô cùng dài dòng, nhưng lại không thể nghĩ ra biện pháp hữu hiệu có thể hóa giải nguy cơ này.

Tựa như lời Tô Triệt mới nói, đây đúng thật là một loại đau khổ tâm hồn, một loại hành hạ.

Khoảng cách Ngao Tổ với bên này càng ngày càng gần, trên đỉnh đầu Tô Triệt dần dần hiện ra bóng dáng Cự Phú.

Vốn là chỉ cần tâm niệm vừa động là có thể trong nháy mắt đem Cự Phú xuất ra ngoài, nhưng ở bên trong Thời Gian Lĩnh Vực này, một chuyện đơn giản như thế cũng bị làm chậm vô số lần, cũng không biết có thể ở thời điểm trước khi Ngao Tổ đến, đem kết giới phòng ngự Cự Phú kịp thời xuất ra ngoài.

Khuôn mặt dữ tợn của Ngao Tổ nở nụ cười quái dị:

- Chỉ bằng một món pháp bảo phòng ngự như vậy, ngươi cho là có tác dụng không?

Lực lượng phòng ngự của Cự Phú cũng chỉ tương đương với Hỗn Độn linh bảo mà thôi.

Trước mặt đỉnh cấp cường giả như Ngao Tổ sẽ giống như một tờ giấy, đâm một cái là thủng vậy, điểm này ai cũng có thể đoán được. Bởi vậy có thể thấy được, Tô Triệt thật sự là lâm vào đường cùng, chỉ có thể làm ra một chút giãy dụa vô ích mà thôi.

Thật sự không chịu nổi một kích sao?

Thiên Âm liều mạng thúc dục Âm Ba Thần Thông của mình, nhưng mà tốc độ di động của âm ba hình mũi dùi không có thay đổi chút nào, quả thực so với ốc sên còn chậm hơn.

Tiểu Hắc cũng giống như vậy, muốn huy vũ chiến phủ chém nát Thời Gian Lĩnh Vực, cứu trợ cha của mình, nhưng quỹ tích vận động của chiến phủ trong tay vẫn là trạng thái gần như tĩnh, với khoảng cách vạn dặm với Ngao Tổ, phảng phất vĩnh viễn cũng không thể chạm vào hắn.

Ngao Tổ với một thân Lân giáp màu vàng lợt đã đến khoảng cách ngoài năm trăm trượng. Hắn chậm rãi giơ tay bên phải lên, định phát động công kích với Tô Triệt. Với khoảng cách năm trăm trượng, lấy thực lực kinh khủng của hắn, chỉ cần một kích là có thể dễ dàng đánh bại Tô Triệt sao?

Bá!

Đột nhiên, một đạo lam quang từ mi tâm Tô Triệt bắn ra, bao phủ lấy Ngao Tổ.

Thoạt nhìn, một đạo lam quang này cũng tương tự như Nhiếp Hồn Thần Thông mà Tô Triệt hay sử dụng ở phàm trần. Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là đạo lam quang này lại có thể không bị Thời Gian Lĩnh Vực ảnh hưởng, tốc độ nhanh vô cùng.

Đọc truyện chữ Full