Nàng lùi lại, khẽ cúi đầu nói: “Nhi thần không dám.”
Dường như tâm trạng của Hoàng đế đang rất tốt và nói: “Trẫm cho con xem thì con xem, không sao.”
Ôn Yến đành phải đưa hai tay nhận lấy tấu chương, lật xem một chồng tấu chương dày, chỉ trong phút chốc nàng đã xem xong.
Hoàng đế thấy nàng gập tấu chương lại, nghĩ rằng nàng không hiểu, chán nản nói: “À, Trẫm nhất thời quên mất rằng những chữ này khó hiểu, con là một nữ nhi khuê các, làm sao có thể hiểu được. Chung Chương, ngươi giải thích cho Vương phi nghe một lượt.”
Ôn Yến cười mỉm nói: “Phụ hoàng, không cần, nhi thần xem đã hiểu, cũng đã xem xong rồi.”
Hoàng đế ngạc nhiên nhìn nàng: “Xem xong rồi sao? Tấu chương này được chia thành ba phần, con đều xem xong rồi sao?”
Ôn Yến nói: “Con đều xem xong rồi, phần đầu là nguyên nhân của tai họa lần này, do sự tắc nghẽn của dòng sông, thêm vào đó là những cơn mưa lớn, nước mưa không thể thoát ra ngoài. Ngoài ra, sông Long Giang tắc nghẽn, nước chảy chậm. Vì vậy, lần này mưa lớn liên tiếp năm ngày sáu đêm đã gây ra thảm họa hiếm gặp này. Phần thứ hai là tình hình hiện tại của những người dân chịu ảnh hưởng của tai họa. Trong trận lụt này, diện tích chịu ảnh hưởng là ba huyện, hơn 37.500 ngôi nhà bị sập và 13.670 người chết vì thảm họa, gần 70.000 người bị thương do thảm họa. Phần thứ ba chính là tình hình của dịch bệnh. Dịch bệnh bây giờ bắt đầu phát sinh, số liệu khôn chuẩn xác, nên tấu chương không nói rõ.”
Hoàng đế nhìn nàng một cách kỳ lạ, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng ông đưa tay chỉ về phía Vương gia Trí Viễn nói: “Vĩnh Cung, con xem xem.”
Vương gia Trí Viễn nhận lệnh, nhận lấy xem.
Cùng là một tấu chương, Vương gia Trí Viễn phải mất nửa giờ mới đọc xong.
Hoàng đế hỏi: “Có bao nhiêu người chết trong khu vực thảm họa?”
Vương gia Trí Viễn ngây người ra, vội vàng lật lại tấu chương tìm kiếm.
Hoàng đế lại hỏi: “Có bao nhiêu ngôi nhà bị sập trong khu vực thảm họa?”
Vương gia Trí Viễn vẫn chưa tìm thấy số liệu của câu hỏi trước, Hoàng thượng lại hỏi tiếp, chàng buộc phải lật nhanh hơn.
Cuối cùng, chàng đọc thuộc những ghi chép trong tấu chương với giọng giống như muỗi.
Hoàng đế lắc lắc đầu: “Con nghĩ gì?”
Câu nói này không có đầu không có cuối, Vương gia Trí Viễn không biết Hoàng đế có ý gì, chàng không thể không quỳ xuống và nói trong hoảng loạn: “Nhi thần có tội!”
Hoàng đế lại nghiêm túc hỏi: “Con có tội gì?”
Nét mặt Vương gia Trí Viễn gượng gạo, ngước mắt lên nhìn Ôn Yến, úp úp mở mở nói: “Nhi thần…Nhi thần…” úp mở một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Hoàng đế nhìn Ôn Yến lần nữa: “Con cảm thấy Trí Viễn đã phạm tội gì?”