Ôn Yến có chút bối rối, nàng lắc lắc đầu: “Nhi thần cảm thấy Vương gia không có gì sai. Nếu như phụ hoàng muốn nói về khả năng ghi nhớ, khả năng ghi nhớ của nhi thần từ nhỏ đã hơn người, chỉ là mỗi người đều có sở trường riêng. Như Lý Bạch nói, tài năng thiên bẩm sẽ có ích. Vương gia chính là một tướng dẫn binh đánh trận giỏi, bày mưu lập kế, quyết thắng nghìn dặm, khiến cho nhi thần rất kính phục. Lại nói về phụ hoàng, là quân vương đứng đầu thiên hạ, thương dân như con, đứng ở vị trí cao nhất trong triều đình, tâm niệm toàn dân thiên hạ, trong các chính sách quốc gia được thực hiện bởi các triều đại, đều là lấy dân làm gốc. Bách tính gặp chuyện, phụ hoàng ăn không ngon, ngủ không yên, mong muốn thay dân chịu khổ, sự tận tâm tận đức này, nhi thần theo không kịp. Nhưng nhi thần không tự coi nhẹ mình, nhi thần cũng nghiêm ngặt với trách nhiệm mà bản thân phải tận lực làm, có làm tốt thì mới xứng đáng với kỳ vọng của phụ hoàng, mẫu hậu và phụ thân.”
Ôn Yến nói xong những lời này, nàng cũng cảm thấy nổi da gà, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng trở nên nhảm nhí như vậy. Nhưng những lời này, đối với những người ở vị trí cao rất thích dùng.
Hoàng đế cười mỉm, ông có cái nhìn khác về Ôn Yến, ông khen ngợi không ngớt: “Tốt, con quả nhiên không làm trẫm thất vọng.” Nói xong, ông nói với Vương gia Trí Viễn: “Đứng lên đi, như Bạch Lan nói, con không có tội gì cả, ngược lại, con có công với gia tộc và đất nước.”
Vương gia Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ôn Yến bằng ánh mắt cảm động.
Hoàng đế nhìn Ôn Yến lần nữa và nói: “Con cũng xem qua tấu chương rồi, đối với việc cứu trợ thảm họa, con có ý kiến gì không?”
Ôn Yến không hề nao núng nói: “Phụ hoàng, về việc cứu trợ thảm họa, không cần phải bàn bạc, tận tâm tận lực, nó là hoàn hảo cho những người trong khu vực thảm họa là gia đình của họ. Tuy nhiên, lần này thảm họa đã xảy ra và chúng ta phải ngăn điều này xảy ra lần nữa. Phụ hoàng có thể cho nhi thần xem bản đồ và thông tin của khu vực hạn hán được không?”
Hoàng đế khẽ gật đầu: “Vài ngày nay trẫm cùng các vị đại thần đã bàn bạc về phần lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng đều không đạt được sự đồng thuận, đó là một vấn đề đau đầu. Con vừa nói thì trong lòng trẫm có sẵn dự định rồi, thay vì tính toán ví tiền của bản thân, chi bằng giúp đỡ cứu nạn. Dù sao thì bây giờ cũng không có chiến tranh biên giới, bạc cất trong kho cũng không thể nhiều lên được, tốt hơn hết là mang nó cho dân dùng.” Ông trao lại tấu chương nạn hạn hán cho Ôn Yến và lệnh cho Chung Chương giao bản đồ cho nàng.
Ôn Yến xem rất lâu, diện tích hạn hán rất lớn, nhưng khó hiểu hơn cả là những con sông xung quanh khu vực hạn hán đều có sông Giang, lẽ ra mà nói, chỉ cần khai thông con sông này, nước sẽ được dẫn vào tưới hoa tiêu, không đến mức hạn hán trong nhiều năm liền.
Nàng do dự một lúc lâu và nói: “Phụ hoàng, nhi thần có thể nói chuyện với đại thần bộ công không?”
Hoàng đế sững lại, nhìn nàng một cách nghi ngờ: “Thượng thư bộ công chính là Vĩnh Kỳ.”
Ôn Yến ngây người ra, chàng chính là thượng thư bộ công sao? Tại sao không ai nói với nàng? Hơn nữa, trong trí nhớ của Dương Bạch Lan hoàn toàn không có sự việc này và Dương Bạch Lan cũng sẽ không bao giờ biết được.