TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 225

CHƯƠNG 225: ÔN YẾN KHÓ XỬ

Trương Tiên Huy và ông ta cùng nhau đi ra, nói: “Ông không thừa nhận thì làm được cái gì? Nghe nói hai đứa bé kia giống y như hoàng thượng, tuy ông là ngự sử đại phu, cũng không thể không cho huyết mạch của hoàng gia nhận tổ quy tông.”

Trương Tiên Huy nói xong lại lắc đầu: “Chúng ta đều không có phòng bị, vốn cho rằng hoàng thượng sẽ thương lượng trước với chúng ta rồi sau đó mới công khai, không ngờ hôm nay trực tiếp lại nhắc đến chuyện chọn thái tử.”

Lương Khuê hừ một tiếng: “Đây là kế sách của hoàng thượng, nếu như hắn ta không nói như vậy để để chặn mọi người trước, thân phận của cặp sinh đôi sao có thể dễ dàng được mọi người tiếp nhận được.”

“Đúng đó, giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, chúng ta cũng chỉ có thể thừa nhận. Nhưng mà, sau này hoàng thượng cũng không thể lấy lý do qua loa để lạnh nhạt đám nương nương, như vậy cũng được xem là một cái đột phá.”

“Tôi cũng không tin hắn ta chưa từng sủng hạnh qua bất kỳ một phi tần nào trong hậu cung, về phần con gái của chúng ta, chỉ sợ là hắn ta không muốn sủng thôi, nhất là khi hạ sinh hoàng tử, hắn ta muốn thoát khỏi không chế của chúng ta.”

Trương Tiên Huy nói: “Bản quan đi theo ba vị hoàng đế, hắn ta xem như là một người ẩn nhẫn nhất, nhìn như tính tình mềm yếu, như là người biết điều rất hiểu chuyện. Nhưng hắn ta là cây châm trong bông vải, một khi dùng sức quá mạnh sẽ làm chúng ta bị thương.”

Lương Khuê ngạo nghễ nói: “Bản quan vẫn còn sống một ngày, sẽ không để cho hoàng đế tùy ý làm bậy, ngự sử đại phu cũng có quyền hạn giám sát hoàng đế, hẳn sẽ không trơ mắt nhìn hoàng đế làm ẩu.”

Một khi quyền lực hoàng gia được tập trung toàn bộ, những thế gia như bọn họ sẽ bị tai họa ngập đầu.

Hoàng đế bị bọn họ dắt mũi năm năm, thầm nghĩ oán hận chất chứa, thế lực của thế gia rắc rối khó gỡ, lại cực kỳ đoàn kết, không có cách nào để đánh tan dần dần, chỉ có thể nhịn trước.

Trương Tiên Huy hỏi: “Thái độ của thái úy như thế nào?”

Thái úy và binh bộ nắm giữ một phần binh quyền binh bộ thượng thư, Tĩnh Quốc Hậu là người của hoàng thượng, một khi thái úy trung thành với hoàng thượng, thì đồng nghĩa với việc toàn bộ binh quyền đều rơi vào tay hoàng thượng.

Một khi nắm giữ được binh quyền, thế lực của bọn họ cũng sẽ bị sụp đổ.

“Thái úy sẽ không giao binh quyền ra.” Lương Khuê tự tin nói chậm rãi: “Bản thân của thái úy cũng không trong sạch, sao dám giao toàn bộ binh quyền ra?”

Trương Tiên Huy gật đầu nói: “Không sai, chút chuyện này của gia tộc thái úy, chỉ sợ hoàng thượng đã nghe từ sớm, vì phải tự vệ nên hắn ta cũng không biết làm như thế nào.”

“Không sai, liên minh mấy thế gia lớn của chúng ta ngày nay, hoàng thượng cũng không dám động tới chúng ta, thậm chí cũng phải kiêng kỵ chúng ta. Chuyện chọn thái tử, chúng ta tuyệt đối không được nhượng bộ.”

Trương Tiên Huy lạnh lùng nói: “Hôm nay nghe nói hoàng thượng có được người nối dõi, mấy tên lão thần kia đều khóc giống như cha chết, có gì đáng phải vui mừng chứ? Hoàng thượng căn bản không phải là người bất nhân, nhưng chỉ không muốn nắm quyền lực của bốn gia tộc lớn của chúng ta mà thôi.”

Dừng một chút, ông ta lại nói: “Vẫn phải cẩn thận đối phó với Ôn Yến này, cô ta ở kinh thành rất được lòng người, bách tính nào cũng thích cô ta.”

Lương Khuê cười khẩy: “Bất quá chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi, có gì mà cần phải cẩn thận?”

“Đại nhân có cao kiến gì?” Trương Tiên Huy hỏi.

Lương Khuê nói: “Song bào thai có thể là con của hoàng thượng, nhưng cũng không thể nhận Ôn Yến là mẹ đẻ, chúng ta không thể tạo áp lực về chuyện đó lên hoàng thượng, chỉ có thể ra tay với Ôn Yến. Nếu như cô ta nghe lời, ngoan ngoãn rời khỏi kinh thành thì được, nếu như không nghe lời, thì…”

Ông ta làm một dấu tay, ánh sáng hung ác lộ ra nơi đáy mắt.

“Chỉ sợ là không dễ dàng, cô ta thế nhưng lại là chủ nhân của Phi Long Môn.”

“Cô ta đã rời khỏi kinh thành mấy năm, chỉ sợ Phi Long Môn sớm đã quên chủ nhân là cô ta, hơn nữa bây giờ Phi Long Môn còn có gì để người khác e ngại? Một đám người già nua yếu ớt, ngoại trừ Thiên Sơn là người trẻ tuổi, còn có ai có thể hoạt động được.”

Trương Tiên Huy cũng không thể lạc quan như ông ta: “Chúng ta không thể xem thường Phi Long Môn, hiểu biết của chúng ta đối với Phi Long Môn rất ít, không biết không có nghĩa là bọn họ không có thực lực.”

Lương Khuê trầm ngâm một hồi: “Trần Nguyên Khánh này như thế nào, ông cho rằng có thể lợi dụng được không?”

Ánh mắt Trương Tiên Huy lóe lên: “Người này có thù hận với Ôn Yến, ngày xưa lúc Trần Vũ Trúc bị bệnh, Ôn Yến cũng không thể trị dứt điểm, mà còn chết trong tay Ôn Yến. Trần Nguyên Khánh vẫn luôn cảm thấy Ôn Yến cố ý không cứu Trần Vũ Trúc, có lẽ chúng ta nên thân thiết với hắn ta một chút.”

“Hình như hôm nay hắn ta không vào triều.”

“Hắn ta vẫn chưa hồi kinh, không phải trước đó hoàng thượng đã điều hắn ta đến Trì Châu rồi ư? Nhưng mà mấy ngày nay cũng nên trở về rồi chứ.”

“Ngươi phụ trách thăm dò bên hắn ta một chút, nếu như có tác dụng, thu về mà dùng.” Lương Khuê nói.

Trương Tiên Huy chắp tay: “Được, có chuyện gì thì tối nay chúng ta lại nói, bây giờ thì đi thôi.”

Dứt lời, hai người bọn họ cũng đi hai hướng riêng.

Lãnh Ninh đứng trên thềm đá trước điện, cho đến khi hai người bọn họ rời đi, Lãnh Ninh mới đi khỏi.

Tống Vĩnh Kỳ triệu kiến lễ bộ thư chính xác là vì chuyện định phong hào.

Chàng để lễ bộ thượng thư đến mô phỏng máy cái phong hào để chàng lựa chọn, sau đó để hắn ta trở về.

“Hoàng thượng, vừa nãy Lương Khuê và Trương Tiên Huy nói chuyện một hồi lâu với nhau ở ngoài điện.” Lãnh Ninh nói.

Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng thốt ra: “Bọn họ đã không có chút kiêng kị nào.”

“Hoàng thượng, liệu bọn họ có ngăn cản không?”

“Sẽ không, bọn họ cũng biết không thể làm cho trẫm quá gấp, nếu không trẫm cứ khư khư cố chấp sắc lập Trọng Lâu làm thái tử, vậy thì bọn họ ngay cả khóc không khóc không được.”

Lãnh Ninh nói: “Cứ như vậy thì tình cảnh của hoàng thượng càng thêm khó khăn.”

“Cho nên trẫm cũng không hề khinh suất, nhưng thân phận của Trọng Lâu với Kinh Mặc nhất định phải thông cáo thiên hạ.” Tống Vĩnh Kỳ nói, chàng làm cha, không thể không cho con mình một thân phận được.

“Hơi, ngày xưa thái hoàng thái hậu từng có ý chỉ hôn cho hoàng thượng và Ôn đại phu, nếu không phải tiên đế… thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô bổ, Ôn đại phú cuối cùng vẫn trở thành quý phi của tiên đế.”

“Trẫm cũng không dự định để Ôn Yến vào cung.” Tống Vĩnh Kỳ phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”

“Dạ.” Lãnh Ninh chắp tay lui ra.

Tống Vĩnh Kỳ cầm lấy tấu chương trên bàn, một chữ cũng không tiến vào đầu nổi.

Chàng không muốn để Ôn Yến vào cung, bởi vì chàng biết trong hoàng cung này, thậm chí là triều đình đều là địa ngục, là hố lửa, chàng không muốn lôi Ôn Yến xuống nước.

Hôm nay Tống Vân Canh cũng không vào triều, nhưng chuyện xảy ra trong triều, hắn ta vẫn nghe nói.

Hắn ta nói với Dĩnh nhi: “Mấy tên lão thần kia sẽ không làm khó hoàng thượng, nhưng tất nhiên sẽ đi tìm Ôn Yến.”

Dĩnh nhi lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ hoàng thường cũng không biết chuyện này sao?”

“Chắc chắn hoàng thượng đã biết, cho nên bước tiếp theo của ngày ấy là vây Ôn Yến ở một chỗ, để cho tất cả mọi người đều không có cơ hội tiếp xúc với Ôn Yến.”

“Vây ở chỗ nào?”

“Ngài ấy lệnh cho Lãnh Ninh đến đây, hỏi ta nếu không thì để Ôn Yến đến vương phủ ở, sau đó lúc Ôn Yến ra khỏi cửa thì phải dẫn theo một vài người, đảm bảo sẽ không bị quấy rầy. Nói cách khác, là để cho chúng ta bảo vệ Ôn Yến, vì Ôn Yến mà ngăn cản những người gây phiền phức cho cô ấy.”

“Đó là một ý kiến hay.” Dĩnh nhi nói.

Tống Vân Canh nói: “Chỉ sợ là Ôn Yến không đồng ý.”

Dĩnh Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Cũng phải, nhưng làm thế nào mới xử lý cho tốt đây? Bọn họ sẽ tìm được Ôn Yến để gây phiền phức, Ôn Yến có thể đối phó không?”

Tống Vân Chương suy nghĩ một chút: “Ta có một suy nghĩ, cô nghe thử xem được không.”

Dĩnh nhi ngồi bên cạnh hắn ta: “Ngươi nói đi.”

Hai tay Tống Vân Canh nắm chặt: “Ôn Yến là chủ nhân của Phi Long Môn, chắc hẳn là cô cũng biết chủ nhân trước đó của Phi Long Môn đều là hoàng hậu hoặc là hoàng thái hậu, bởi vì hoàng hậu thì tất nhiên sẽ phụ trợ cho hoàng đế, hoàng thái hậu cũng tức nhiên sẽ phụ trợ cho con của mình. Nhưng bây giờ chủ nhân của Phi Long Môn là Ôn Yến, Ôn Yến cơ hồ mặt kệ chuyện của Phi Long Môn, chuyện này đã để hoàng thượng mất đi sự ủng hộ của Phi Long Môn.”

“Ý của người là hy vọng Ôn Yến giúp đỡ hoàng thượng?” Dĩnh nhi nói.

Đọc truyện chữ Full