TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 226

CHƯƠNG 226: THĂM DÒ ÔN YẾN

Tống Vân Canh khẽ thở dài: “Ta nghĩ thế này khả năng sẽ khiến nàng cảm thấy ta ích kỷ, nhưng hoàng thượng sao mà lại bị người ta ép phải lùi từng bước một, nàng cũng biết, ngài ấy vô cùng cần sự hỗ sợ của Phi Long Môn.”

“Không, ta không nghĩ ngươi ích kỷ, ta cũng là vì hoàng thượng, vì đại cục mà suy nghĩ, vậy ngươi có dự tính gì?”

Tống Vân Canh nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng: “Ôn Yến là chủ nhân của Phi Long Môn, mặc dủ từ trước đến nay không quản sự việc của Phi Long Môn, nhưng một ngày còn nắm chiếc nhẫn của Phi Long môn trong tay, người của Phi Long Môn vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ta. Vì thế, ta muốn tiếp tục đợi bọn họ đi chọc tới Ôn Yến, một khi có người đụng đến Ôn Yến, bọn người Phi Long Môn nhất định sẽ không ngồi yên không quản, ai động vào chủ nhân của Phi Long Môn, kẻ đó chính là kẻ địch của Phi Long Môn. Đến lúc đó, coi như người của Phi Long Môn không giúp đỡ Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng có thể nhờ sức mạnh của Phi Long Môn mà có được chỗ đứng.”

Quyết định làm như vậy khiến trong lòng Tống Vân Canh thực sự không dễ chịu.

Ôn Yến là mẹ nuôi của hai đứa con trai cũng là ân nhân của cả nhà chàng. Chàng lợi dụng Ôn Yến như vậy, mặc dù cũng không phải là vì bản thân, nhưng lương tâm chung quy lại vẫn là áy náy.

Dĩnh Nhi nghe xong kế hoạch của chàng mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy Ôn Yến liệu có gặp phải nguy hiểm không?”

Bản thân Tống Vân Canh cũng không dám khẳng định: “Ta không biết, nhưng theo suy đoán thì chắc là không sợ nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm, Ôn Yến là chủ nhân của Phi Long Môn, lại có Thiên Sơn bên cạnh bảo vệ, chắc là không phải lo.”

Dĩnh Nhi nghĩ ngợi một lát mới lắc đầu nói: “Không, vẫn là không nên mạo hiểm, một khi Ôn Yến xảy ra chuyện gì, chúng ta còn mặt mũi nào đối diện với nàng ấy?”

Tống Vân Canh nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng: “Vậy nàng nghĩ cách khiến nàng ấy chuyển tới vương phủ ở đi.”

Bọn người đó chắc sẽ không dám đến tận Trấn Quốc Vương phủ của chàng mà ra tay.

“Chỉ sợ điều này cũng khó khăn, Ôn Yến đã quen ở một mình, sao có thể đồng ý đến Vương phủ sống?”

“Ta đi tìm Chung Phục Viễn một chuyến, lão Chung có thể nói với nàng ấy mấy lời chân thành, hi vọng lão Chung có thể thuyết phục nàng ấy tới đây, nếu không Hoàng thượng nhất định sẽ vì nàng ấy ở bên ngoài mà phát sinh sợ hãi, bó tay chịu trói.”

“Vậy cũng được, chàng tìm lão Chung khuyên nhủ nàng ấy một chút.”

Tống Vân Canh tìm Chung Phục Viên nhưng Chung Phục Viễn lại không lo lắng quá nhiều: “Sợ gì chứ? Không cần phải đi, cứ để bọn chúng tìm đến tận cửa là được.”

“Nhưng chỉ sợ Ôn Yến xảy ra chuyện.” Tống Vân Canh nói.

Chung Phục Viễn xua tay: “Sợ cái gì? Người có thể làm tổn thương nàng ta còn chưa ra đời kìa, người của Phi Long Môn chẳng lẽ đều chết rồi sao? Lại nói, coi như người của Phi Long Môn không ra tay, vậy đám cháu chắt đó cũng không thể làm tổn thương Ôn Yến, ngươi nghĩ châm vàng của nàng ta chỉ có thể chữa bệnh mà không thể đả thương người khác sao? Nếu thật sự động tay, bọn chúng thật sự là quá xui xẻo rồi!”

Tống Vân Canh mặc dù biết Ôn Yến thực sự có chút bản lĩnh, nhưng cảm thấy Chung Phục Viễn cũng có chút hơi quá lời, năm đó khi Ôn Yến cứu An Nhiên, cũng không phải là toàn thân bị trọng thương hay sao.

“Hay là nói với Thiên Sơn một tiếng được không? Để Thiên Sơn sắp xếp người bảo vệ Ôn Yến?” Tống Vân Canh nói.

“Ta cảm thấy các người lo lắng quá rồi, đây không phải chuyện gì to tát cả, đừng có tưởng tượng Ôn Yến yếu đuối như thế, nàng ta đã trải qua nhiều sự việc như vậy, so với bất cứ người nào trong các ngươi đều kiên cường hơn, ai muốn động vào nàng ta đều không thể.” Chung Phục Viễn nói.

“Dù có kiên cường đến đâu thì nàng ấy cũng chỉ là một nữ nhân, các thế lực đan xen phức tạp trong triều không phải là thứ nàng ấy có thể đối phó được.”

“Chẳng nhẽ sẽ ngang nhiên vác đao gươm đến đánh sao? Có lẽ cũng chỉ là vài lời khó nghe mà thôi, không có gì to tát cả đâu, Ôn Yến có nghe thấy mấy lời khó nghe đó cũng sẽ không để trong lòng. Ngược lại các người, không cẩn phải quá để tâm như vậy, nói với hoàng thượng, Ôn Yến có thể ứng phó được, là một người mẹ, mấy năm nay vì mấy đứa trẻ mà cô ấy đã trở thành một con hổ mẹ rồi.”

Tống Vân Canh có chút ngạc nhiên: “Thật sao?”

Chun Phục Viễn lau con dao găm: “Không tin sao? Chúng ta thử thăm dò một cái là biết ngay.”

“Thăm dò như thế nào?” Tống Vân Canh hỏi lại.

Chung Phục Viễn lau xong con dao găm: “Đi theo ta.”

Tống Vân Canh nghi ngờ nhìn chàng ta, Chu Phục Viễn liền nói: “Đừng có hỏi nhiều nữa, đi đến xem kịch là biết thôi.”

Chàng ta ra đến sân, gọi một tên đầy tớ đến, lấy ra một mẩu bạc vụn đưa cho hắn ta: “Đi tìm vài tên lưu mạnh…”

Chàng ta thì thầm vào bên tai tên đầy tớ đó vài câu, hắn liền nhận lệnh rời đi.

“Bây giờ ta phải vào cung đưa Trọng Lâu và Kinh Mặc xuất cung, ngươi tới lúc đó cứ ở chỗ của Ôn Yến xem kịch hay là được rồi.”

Chung Phục Viễn nói xong liền cưỡi ngựa rời đi.

Chung Phục Viễn viện cớ nói Ôn Yến muốn đưa cặp song sinh đến Tĩnh Quốc hầu phủ một chuyến, Hoàng Thái hậu mặc dù không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác phải đồng ý. Mặc dù vợ chồng Tĩnh Quốc trên danh nghĩa không phải là cha mẹ của Ôn Yến, thế nhưng, mối liên hệ chặt chẽ trong đó ai mà có thể nói rõ chứ?

Bọn trẻ cũng là muốn gặp ông bà mà thôi.

Hôm nay Ôn Yến không ra ngoài mà vẫn luôn nghiên cứu độc tính của Cổ độc.

Thiên Sơn rảnh rỗi không có việc gì để làm, đối với việc nghiên cứu của Ôn Yến, nàng không rõ chút nào, hiện tại công việc duy nhất mà nàng làm là bắt và thiêu chết mấy con chuột.

Mùi thối rữa của lũ chuột này khiến nàng cả đời không thể nào quên được.

Thật là một công việc buồn chán.

Nhưng mà, nàng thích nhìn dáng vẻ chủ nhân chuyên tâm tận tụy làm việc, dáng vẻ này đặc biệt đẹp mắt.

“Nghĩ gì thế?” Ôn Yến mang găng tay bằng ruột cá cầm một con chuột đi ra, thấy Thiên Sơn đang ngốc nghếch cười thì hỏi.

Thiên Sơn cúi xuống nhìn thấy con chuột trong tay nàng thì vô thức che mũi: “Không có gì, chỉ là tủy tiện nghĩ ngợi chút.”

“Không thối đâu, con này vừa mới chết mà.” Ôn Yến đem con chuột bỏ vào túi giấy: “Lát nữa chôn nó đi nhé.”

“Sao mà chết vậy?” Thiên Sơn cầm kẹp gắp than tới hỏi.

“Có thể là nó bị đói chết, hoặc là bị bệnh chết, cũng có thể là bị dọa chết, ta vẫn còn chưa đến mức ra tay với nó đâu.”

Thiên Sơn ngạc nhiên hỏi: “Bị dọa chết? Nhìn thấy nó mới khiến người ta bị dọa ấy.”

Thiên Sơn cầm con chuột đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Cái chết của ngươi chẳng có chút cống hiển nào hết, mấy con chuột kia đều là thử Cổ độc mà chết, chỉ có ngươi là bị sợ chết, cũng không biết trong cơ thể ngươi có Cổ độc hay không, có thể bị truyền nhiễm hay không, thôi cứ hỏa thiêu ngươi đi.”

Ôn Yến nghe thấy mấy lời này, trong đầu như lóe lên một thứ gì đó: “Thiên Sơn, đợi đã.”

Thiên Sơn quay đầu nhìn nàng: “Sao thế?”

Ôn Yến nói: “Đừng chôn nó nữa, tôi muốn giải phẫu nó một chút.”

Con chuột này với chuột mắc Cổ độc được nhốt riêng, nhưng mà các lồng được để rất gần nhau mà con chuột này lại ở gần mấy con mắc Cổ độc nhất. Hôm nay nó lại chết không rõ lý do, liệu có vấn đề gì không?

Ôn Yến vừa lấy dao giải phẫu ra thì thấy mấy người đàn ông mặc đồ màu lam xông vào.

Mấy người này không tính là quá dữ tợn, thế nhưng vừa mới bước vào cửa bọn chúng đã nhấc đồ đạc lên đập phá, bộ dạng muốn khiêu khích.

Thiên Sơn rất tức giận, ném con chuột trong tay vào mặt một tên trong đó rồi nhẹ nhàng đứng lên, chân quét qua một đường, như gió tiến tới.

Thiên Sơn đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay là tuyệt đối không nể tình, một cái quét chân như gió này mặc dù không phải chiêu thức gì lợi hại, nhưng nội công của nàng thâm sâu, cái quét chân này cũng vô cùng không giống bình thường.

Tuy nhiên đối phương cũng đã nhẹ nhàng linh hoạt tránh được, hai tay tung ra thừa dịp bắt được chân của Thiên Sơn, Thiên Sơn chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương từ bàn chân truyền tới, cơn lạnh nhanh chóng truyền lên khiến nàng phải nhanh chóng lùi lại về phía sau, trong lòng kinh ngạc một phen.

“Hàn Băng chưởng?” Thiên Sơn đứng yên, nhìn chằm chằm vào người nam nhân vừa mới đối đầu với nàng, sắc mặc hắn ta âm trầm, bên trái mặt có một nốt ruồi lớn.

Tên có nốt ruồi đen lớn đó lạnh lùng cười: “Coi như ngươi có hiểu biết.”

Thiên Sơn cao giọng hỏi: “Ta và Hàn Môn các ngươi trước nay chưa từng có oán hận gì, tại sao lại đến đây khiêu khích như vậy?”

Đọc truyện chữ Full