“Người của mày sao?”, Báo Sa Mạc giật mình.
“Cậu là ai?”, Sâm Hồng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Tôi tên là Lâm Chính, tới từ Long Quốc”, Lâm Chính châm thuốc, thản nhiên đáp lại
“Long Quốc? Lâm...”
Sâm Hồng run rẩy, chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt ánh lên vẻ thất kinh.
“Toàn bộ người của Forever Night đều ở đây, tôi muốn biết ai là người phụ trách của các người?”, Lâm Chính nhìn hắn.
“Thằng nhóc, ở đây từ khi nào tới lượt mày nói thế. Tao mới là vua ở đây mà”, Báo Sa Mạc tức giận gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ ở bên cạnh đã chộp lấy cổ áo của gã và quăng ra xa.
Vụt! Báo Sa Mạc bay bật ra, đập mạnh vào một tòa nhà và ngất đi. Đám đàn em của gã thấy vậy thì nín thở, không dám lên tiếng.
Sâm Hồng lúc này mới hiểu ra đây là sàn diễn của Lâm Chính. Bọn họ cố tình mượn tay của Báo Sa Mạc làm loạn địa bàn của Forever Night, để xảy ra xung đột với họ sau đó tỏ ra trợ giúp cho Báo Sa Mạc để kiểm soát bọn họ.
Từng đợt điều động như thế thì họ đã dụ được các cao thủ của Forever Night vào đây cả rồi. Sau đó Lâm Chính sẽ giăng lưới xử lý hết.
Là một trong những người phụ trách của khu vực Tanenke thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua được. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, đột nhiên nôn ra máu và ngã xuống đất.
“Dùng độc tự sát sao?”, thành chủ Nam Ly Thành tái mặt.
Đồng thời vài người phụ trách khác của khu vực cũng đồng loạt ngã xuống, đầu ngoẹo qua một bên, tắt thở và miệng chảy ra máu đen.
“Tự sát trước mặt tôi là khiêu chiến với tôi sao?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, mấy người thành chủ vội bước tới, lấy châm ra và bắt đầu trị liệu cho họ. Những người còn lại của Forever Night hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang làm gì.
Thế nhưng một lúc sau...
“Khụ khụ...”, những người vừa mới tắt thở đột nhiên ho khù khụ. Đến cả Hồng Sâm cũng vội mở mắt, ngực phập thồng hớp lấy không khí.
“Ôi thượng đế ơi”
“Tôi nhìn thấy gì thế này?”
“Đúng là quá thần kỳ đi thôi", đám đông há mồm trợn mắt.
“Sao tôi vẫn chưa chết?”, Sâm Hồng trố tròn mắt, sờ ngực và tự hỏi.
“Có minh chủ ở đây các người muốn chết là điều vô cùng xa xỉ đấy”, thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng chộp lấy Sâm Hồng.
Một thanh niên tóc đen, mắt đen tầm mười tuổi đứng ở khu vực sườn núi chắp tay sau lưng nhìn về phương xa.
Ánh mắt của hắn không được tự nhiên. Lông mày chau lại như đang có nỗi lòng.
“Cậu chủ có gì phiền muộn sao?”
Một người đàn ông ở phía sau bước tới, mỉm cười hỏi
“Tôi có dự cảm chẳng lành”, hắn
“Trí tuệ của cậu không một ai bằng, không ai có tầm nhìn xa bằng cậu cả”, ông ta nói.
“Đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa, có gì nói đó”, người thành niên tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Người đàn ông cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, vừa nhận được tin, quân An Thanh ở biên giới phía Bắc bại trận trở về, An Thanh suýt nữa bị bắt, quân An Thanh chết quá nửa”.
“Cái gì?”, người thanh niên quay lại với vẻ không dám tin.