“Không thể nào. Tuyệt đối không thể”.
Người thanh niên tối mặt, nghiến chặt răng: “Tôi đã giúp phá hủy màn sáng căn cứ điểm thứ ba của quân biên giới phía Bắc rồi, không có màn sáng đó, căn cứ điểm chẳng khác gì con dê bị cạo lông, chiếm được nó dễ như trở bàn tay. Dù không chiếm được thì cũng không tới mức bại trận trở về chứ”.
“Cậu chủ có thể là có tình huống đột xuất nào đó”.
“Tôi cũng đã tính đến trường hợp đó. Nhưng cũng không tới mức thảm bại như thế”.
Người thanh niên lấy điện thoại ra. Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
“Tôi muốn Rattlesnake và Chó Sói báo cáo về tình hình ở trận chiến biên giới phía Bắc”, người thiếu niên lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân, Rattlesnake và Chó Sói đã biến mất rồi. Theo nhưng chúng tôi đoán thì bị bắt rồi”.
“Quân phía Bắc căn bản không thắng được trận này”
“Vâng, nhưng nghe nói có thần y Lâm xen vào”, đầu giây bên kia tỏ ra nghiêm trọng.
“Thần y Lâm sao?”
Hắc Hoàng giật mình, chợt nhận ra điều gì đó bèn lao ra khỏi tòa nhà, tới một căn phòng đầy thiết bị, nhanh chóng gõ trên bàn phím và rồi màn hình hiện ra một loạt các số liệu.
“Có điều tra được thông tin gì không?”
“Có thông tin. Thần y Lâm đã phá đường xuyên núi, tấn công quân An Thanh từ phía sau, khiến cho quân An Thanh bị đánh bại. Trước mắt thông tin này khá chính xác”.
“Phá xuyên núi sao?”
Hắc Hoàng nín thở, lại gõ nhanh bàn phím Màn hình không ngừng hiện ra âm thanh. Cứ thế tầm năm, sáu phút hắn mới nói tiếp.
“Với độ cứng của lớp đã núi, muốn phá hủy được nó thì phải cỡ bom hạt nhân. Mà có thể tạo được đường như thế thì không khác gì vụ nổ của một tinh cầu nhỏ vào trái đất. Nếu nguồn tin là thật thì thần y Lâm chẳng khác gì thần tiên cả”.
Giọng nói ớn lạnh từ bên kia vọng lạnh: “Tôi không tin có thần”
“Tôi cũng không tin, hi vọng mọi thứ là giả, nếu không tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
“Nhiệm vụ lần này thất bại. Forever Night sẽ phải đối đầu với một sự bồi thường cực lớn. Hắc hoàng đại nhân, tiền thuê của cậu sẽ phát vào tháng sau”.
“Tôi không quan tâm tới thứ đó”, hắn nhìn chăm chăm màn hình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng hỏi: “Thần y Lâm đó giờ ở đâu?”
Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó mới lại lên tiếng: “Chúng tôi không quan tâm lắm tới người đó nên không biết”
“Các người là lũ đần hay gì. Một người đáng sợ như vậy mà các người không quan tâm. Lẽ nào các người không suy nghĩ tại sao đối phương lại xuất hiện ở chiến trường phía Bắc hay sao?”, hắn tức giận chửi.
“Đầu giây bên kia giật mình: “Ý cậu là Rattlesnake và Chó Sói?”
“Thần y Lâm chắc chắn biết Forever Night sẽ tham gia vào cuộc chiến nên tới giúp. Mục tiêu thật sự của anh ta là Forever Night. Chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Forever Night đâu. Mau liên hệ với đội quân đóng ở bên ngoài, bảo họ thật sự cẩn thận, không được khinh suất”.
“Cậu nói đúng tôi sẽ lập tức ra lệnh cảnh báo. Từ hôm nay người của Forever Night sẽ không được tự ý hành động nữa”.
Người bên kia lập tức đáp lại.
“Đợi đã”, lúc này người thiếu niên lại lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân có gì chỉ thị”, người kia vội đáp lại.
Người thiếu niên suy nghĩ rồi nói: “Đừng phát lệnh cảnh báo vội. Thử liên hệ với mạng lưới của Forever Night trong phạm vi toàn cầu xem. Nhất định là phải bí mật”.
“Ý của cậu là”.
“Nếu thần y Lâm nhằm vào Forever Night thì chúng ta giờ đã bị rơi vào vũng lầy rồi”.
“Hắc hoàng đại nhân đợi chút”, người kia lên tiếng.
Cứ thế tầm mười phút trôi qua mới có tiếng cười vọng tới: “Hắc hoàng đại nhân lo lắng quá rồi. Trước mắt tất cả các căn cứ điểm đều liên hệ được” , người thiếu niên nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra.