Trong căn phòng bên cạnh.
"Làm phiền các ông ra ngoài được không? Chúng tôi muốn ở riêng một lát, hiện giờ tâm trạng tôi đang rối bời, muốn có không gian riêng".
Nguyệt Sênh nói với ông lão tóc mai điểm bạc, vẻ mặt nghiêm túc kia, dáng vẻ đáng thương của cô ta quả thực khiến đối phương khó mà từ chối.
Ông lão do dự một chút, cuối cùng vẫn phất tay, dẫn người rời khỏi phòng bao.
Thấy bọn họ rời đi, Lina liền sấn lại gần Nguyệt Sênh.
"Chị Sênh, không... không vấn đề gì đấy chứ? Em cứ cảm thấy không đúng lắm".
Sắc mặt Lina tỏ vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói.
"Chuyện đã rồi thì đừng sợ nữa, có vẻ hiện giờ vẫn không có bất cứ chứng cứ nào chúng minh người là do chúng ta giết! Cho dù tên kia muốn giải thích với Vito thì ông ấy cũng không tin đâu".
Nguyệt Sênh mỉm cười nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả... Nghe đây, đám Mocha đều đã chết, việc cần làm bây giờ chính là cố gắng đẩy thân phận của mấy người này về phía gia tộc Doss. Chỉ cần khơi mào cuộc nội đấu giữa gia tộc Doss và gia tộc Vito là chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội vùng lên, hiểu chưa?".
Nguyệt Sênh nheo mắt, trong ánh mắt toàn là sự khao khát về tương lai.
Lina nặng nề gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyệt Sênh dừng ngay cuộc nói chuyện, nháy mắt với Lina.
Lina lập tức chạy ra mở cửa.
Hóa ra là ông lão mới rời đi khi nãy.
"Ông Vito mời các cô qua đó".
Ông lão bình thản nói, giọng nói không mang theo bất cứ tình cảm gì.
"Xin hỏi đám hung thủ kia đã được giải quyết chưa?".
Nguyệt Sênh lau nước mắt hỏi.
"Đã được giải quyết rồi".
Ông lão gật đầu.
Lina nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Hi vọng mấy người Mocha có thể bình an vô sự".
Nguyệt Sênh giả vờ cầu nguyện, sau đó dẫn người đi vào phòng bao trước đó.
Nhưng vừa vào phòng, sắc mặt của Nguyệt Sênh và Lina đã đông cứng lại.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính và Thiên Nga Đen đang ngồi trên sô pha uống trà, dáng vẻ thoải mái.
Vito ở đối diện lại đang cung kính rót trà cho Lâm Chính.
Tuy Vito không phải là người Long Quốc, nhưng hồi trẻ từng học trà đạo, công phu pha trà rất cao siêu.
"Ông Vito... Chuyện này là sao?".
Nguyệt Sênh kinh hãi.
Cô ta mới rời đi một lát, đôi bên vừa nãy còn giương cung bạt kiếm, sao bây giờ đã hòa thuận vui vẻ với nhau rồi?
"Cô gái, mau ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh, bình thản nói.
"Ông Vito, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ... tôi phải xin phép rồi".
Nguyệt Sênh cảm thấy không ổn, liền nhỏ giọng nói rồi xoay người đi về phía cửa.
Nhưng cô ta mới đi đến cửa, đã bị ông lão kia và một đám cao thủ của gia tộc Vito ngăn lại.
Nguyệt Sênh biến sắc.
"Ông Vito..."
"Cô gái, đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, như vậy sẽ không có lợi cho cô và gia tộc của cô đâu".
Giọng nói của Vito bình thản, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Nguyệt Sênh giật thót trong lòng, đưa mắt nhìn Lina, sau đó liền cắn răng đi tới, ngồi xuống sô pha.
"Ông Vito, có phải tên này đã nói hươu nói vượn gì đó, khiến ông tin lầm anh ta rồi hiểu lầm chúng tôi không?".
Lina vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, nôn nóng nói.
"Cậu ấy nói với tôi rằng đám Mocha là do các cô giết".
Vito đáp.
"Vu oan! Đây là vu oan một cách trắng trợn!".
Lina tâm trạng kích động nói: "Ông Vito, người là do bọn họ giết! Ông nên tin chúng tôi chứ đừng tin hai kẻ lai lịch bất minh này!".
Nguyệt Sênh cũng trở nên nghiêm túc: "Lina, hai người này không phải người lai lịch bất minh, tôi còn nghi ngờ bọn họ là người của gia tộc Doss!".
"Gia tộc Doss?", Lina giả đò kinh ngạc.
"Đúng vậy, chắc chắn bọn họ là sát thủ do gia tộc Doss phái tới để trả thù gia tộc Vito! Ông Vito, xin ông hãy soát người bọn họ, nếu bọn họ là người của gia tộc Doss, thì chắc chắn trên người sẽ có huy chương của gia tộc Doss".
Nguyệt Sênh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lấy một chiếc huy chương trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Ý cô là cái này sao?".
Nguyệt Sênh thấy thế liền há hốc miệng.