"Đúng đúng đúng, chính là nó!".
Lina vô cùng mừng rỡ, vội vỗ tay nói: "Ông Vito, ông nhìn thấy chưa? Bọn họ có huy chương của gia tộc Doss! Bọn họ chính là người do gia tộc Doss phái tới trả thù gia tộc Vito! Lần này chứng cứ xác thực, chân tướng rõ ràng rồi nhé!".
Nhưng Nguyệt Sênh lại cảm thấy không đúng lắm.
Chiếc huy chương này là Lina động tay động chân để vào túi áo Lâm Chính.
Mục đích là chờ lúc đám Lâm Chính bị bắt, bọn họ sẽ tiện vu oan hãm hại gia tộc Doss để chia rẽ hai gia tộc.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính lúc này lại rất bình thản.
Điều này khiến cô ta có chút bất an.
"Cô Triệu, đây đúng là huy chương của gia tộc Doss, nhưng tôi nghĩ nó chắc hẳn không phải của chàng trai này, mà là có người hãm hại cậu ấy, cố ý đặt huy chương này vào túi áo cậu ấy".
Vito bình tĩnh nói.
"Ông Vito, sao ông lại chắc chắn như vậy? Sao ông lại không tin anh ta chính là người của gia tộc Doss?".
Lina cuống lên, vội vàng hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh đang im lặng không nói gì và Lina vẻ mặt luống cuống, thẳng thừng đáp: "Bởi vì chàng trai này là CEO của Dương Hoa Long Quốc, cậu Lâm!".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
"Là thần y Lâm đã chữa bệnh cho vương thất nước Y sao?".
Lina ngớ người ra.
Danh tiếng của thần y Lâm đã lan khắp thế giới từ lâu.
Nhưng tướng mạo của người này nhìn có vẻ khác hoàn toàn thần y Lâm.
Lina không biết rằng Lâm Chính hiện giờ đang dùng dung mạo của con rể nhà họ Tô, nên cô ta đương nhiên không nhận ra.
Nguyệt Sênh hít sâu một hơi, trong lòng ớn lạnh.
Cô ta không ngờ tùy tiện tìm hai kẻ chết thay mà lại tìm đúng người có lai lịch lớn như vậy.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó có mấy người đi vào phòng bao.
"A!".
Lina hét lên chói tai.
Hóa ra những người đi vào phòng chính là đám Mocha.
Nguyệt Sênh ngã ngồi xuống sô pha, không còn lời nào để nói.
Bây giờ thì cô ta không còn bất cứ nghi ngờ gì về thân phận của Lâm Chính nữa.
Có thể khiến người đã chết chống lại, ngoài thần y Lâm được người đời đồn là có y thuật thần kì, thì còn có thể là ai chứ?
"Hóa ra... truyền thuyết là thật? Ở phương Đông xa xôi thực sự có người có thể đoạt lại người từ tay thần chết..."
Một số người ngoại vực kinh ngạc kêu lên.
"Các cô đã làm một chuyện rất ngu xuẩn!".
Vito lạnh lùng nói.
"Chuyện đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói".
Sắc mặt Nguyệt Sênh trắng bệch, cười khẩy nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu chuyện chúng tôi làm đã bị lộ, thì chúng tôi nhận. Ông Vito, ông muốn xử lý thế nào thì tùy".
"Các cô yên tâm, tôi sẽ bắt gia tộc của hai cô trả giá".
Vito trầm giọng nói: "Thứ chờ đợi gia tộc các cô sẽ là một bài học cực kỳ thê thảm, tôi sẽ cho người đời biết gia tộc Vito không phải ai cũng có thể động vào".
Sắc mặt Lina xám ngoét, cả người lạnh ngắt, run như cầy sấy.
Nguyệt Sênh lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đáng lẽ tôi không nên nghe lời đề nghị của đứa bé kia... Chỉ tiếc là... mọi chuyện không thể quay lại như lúc đầu..."
“Đứa bé?”.
Lâm Chính nghe thấy thế, chén trà sắp đưa lên miệng không khỏi sóng sánh, nước trà văng ra.
"Cô nói vậy là có ý gì?".
"Tôi vốn không có kế hoạch khiến hai đại gia tộc Vito và Doss xảy ra mâu thuẫn, nhưng khi đến trước nhà hát kịch, có một đứa bé đã bán kế hoạch cho tôi, một kế hoạch trị giá 500 nghìn đô la! Tôi đã làm cuộc giao dịch này!".
Nguyệt Sênh khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, đứng phắt dậy.