*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mai Lâm trưởng lão liền nửa chữ đều không muốn nghe Hoàng Vũ nói nữa, “Hoàng Ngọc Hằng bị Sở Trần đánh gãy chân, một là
bởi vì hắn gieo gió gặt bão, hai, hắn chính là tên phế vật!”
Mai Lâm trưởng lão nói lớn khi bước đi, “Để nó bình phục vết thương, nếu chân còn đứng dậy được thì quay về Thanh Dương Phái, nếu không, đừng bao giờ gặp lại ta nữa.”
Mai Lâm trưởng lão xua tay, sải bước đi mà không quay đầu lại.
Hoàng Vũ đứng ngây ra.
Đứng lên?
Ngay cả Trưởng lão của Dược
Cốc cũng không dám trị cho Ngọc Hằng.
Sở Trầncũng đã nói rõ.
Hoàng Ngọc Hằng, cả đời này cũng không thể đứng lên.
Vậy thì … cả đời này không thể quay lại Thanh Dương Phái được nữa.
Hoàng Vũ thân thẻ khẽ run lên, hắn không biết làm sao nói cho Ngọc Hằng tin tức này.
Giờ phút này, chắc hẳn Ngọc Hằng đang nằm trên giường, mơ
thấy sư tôn mình đến trút giận cho mình.
Cái này chính là ….vẫn là mộng dài.
Mai Lâm trưởng lão rời Tinh Anh quyền quán mà không quay đầu lại.
Hoàng Vũ tựa như hóa đá, đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng dáng Mai Lâm trưởng lão biến mất.
Câu nói của Mai Lâm trưởng lão “Cút” cứ vang vọng trong đầu hắn.
Nếu một ngày Hoàng Ngọc Hằngkhông chữa khỏi chân, hắn không thể trở lại Thanh Dương Phái, điều này mang ý nghĩaThanh Dương Phái không còn chỗ choHoàng Ngọc Hằng.
Hoàng Vũ càng nghĩ tới đây, sắc mặt càng tái nhợt đi.
Mất đi sự hậu thuẫn của Thanh Dương Phái, cuộc chiến giữa Hoàng Gia và Tống Gia không còn chỗ để phản kích.
Sau một vài giây im lặng, toàn bộ Tinh Anh quyền quán đã nổ ra một tràng pháo tay như sấm.
Nhất là những đệ tử của Tinh Anh quyền quán.lấyTống Thu đứng đầu, vô cùng phấn khích, nhìn Sờ Trần với ánh mắt rực lửa.
Sở Trần, Nam Quyền chi sư, không chỉ cải tiến Tinh Anh Thập Tam Quyền, mà còn đánh bại liên tiếp hai đại tông sư, hiện tại còn khiến trưởng lão của Đại phải cổ Võkhông đánh mà lui.
“Anh rể quá tuyệt vời.”
Đôi mắt Tống Thu tràn đầy vẻ tự hào.
“Sở Trần thật lợi hại.”
Mạc Vô Ưu cũng không khỏi tán thưởng nói.
“Mai Lâm trưởng lão này, tại sao
không đánh mà lui?”
Tống Nhan nói, “Cái này có vẻ hơi dị thường…”
Mạc Vô Ưu cười khúc khích một tiếng.
Cô liếc nhìn Tống Nhan.
Tống Nhan không xuất thân từ người trong cổ Võ, vì vậy cô ấy hẳn không biết thân phận đằng sau Sở Trần đại biểu cho cái gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 396
Chương 396