*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi suy nghĩ như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu Tống Nhan, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, vội vàng lắc đầu.
Mình làm sao tự nhiên lại đoán mò.
Cô và Sở Trần chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Bài giảng của Sở Trần kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong Tinh Anh quyền quán.
Vẻ mặt của Hồng Nhật Cương rất phấn khích, “Sờ sư phụ, cảm ơn ngài.”
“Hồng quán chủ, khách khí.”
Sờ Trần cười, “Nói đến, tôi cũng phải cảm ơn Tinh Anh quyền quán đã nuôi dưỡng Tiểu Thu trong những năm qua.”
Hồng Nhật Cương liếc nhìn Tống Thu, Tống Thu luôn là niềm tự hào của Tinh Anh quyền quán.
“Sở sư phụ.”
Hồng Nhật Cương suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tôi muốn mời Sở sư phụ làm quán chủ danh dự của Tinh Anh quyền quán.”
Nghe vậy, Sở Trần sửng sốt.
Hồng Nhật Cương lo lắng Sở Trần hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Chức danh quán chủ danh dự này chỉ là một chức suông,Sở sư
phụ bình thường không cần quan tâm tới sự tình của Tinh Anh quyền quán.Sở sư phụ đã tạo ra phiên bản mới của Tinh Anh Thập Tam Quyền, đối với Tinh Anh quyền quán, nó có ý nghĩa rất lớn. ”
Sở Trầnsuy nghĩ một chút, nhưng không cỏ từ chối.
Nhiều đệ tử của Tinh Anh quyền quán ngay lập tức vỡ òa trong tiếng hò reo.
Bởi như vậy, khoảng cách giữa Sở Trần và Tinh Anh quyền quánlại được rút ngắn lại.
Tống Thu tự nhiên cũng cực kỳ kích động,hắn từ nhỏ học công phu quyền cước, coi Tinh Anh quyền quán như ngôi nhà thứ hai của mình,theo suy nghĩ của Tống Thu, đây cũng là sự công nhận của anh rể dành cho mình.
Đại diện quyền quán các nhà lần lượt rời khỏi địa điểm.
Không ít ánh mắt rơi vàoSỞ Trần.
Không hề nghi ngờ, hôm nay, vị con rể Tống Gia đã một trận chiến phong thần.
“Sở Trần, Sở tông sư.”
Tôn Tiểu Nguyệt đã tắt sóng trực tiếp, hai mắt phát sáng, trực tiếp bước tới, “Sở sư phụ, anh còn thuđệ tử không?”
Mọi người giật mình nhìn Tôn Tiểu Nguyệt.
Tống Nhan đứng bên cạnh Sờ Trần, nhỏ giọng nói: “Đây là con gái của Tôn Siêu Lỗi, Tôn Tiểu Nguyệt.”
Tôn Tiểu Nguyệt nhìn Sờ Trần đầy mong đợi.
“Tôi chưa từng thu nhận đệ tử.”
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Sở Trần lắc đầu.
Tôn Tiểu Nguyệt chì vào Tống Thu, “Anh ta không phải là thủ tịch đại đệ tử sao?”
Sở Trần mỉm cười, “Cùng là người trong nhà, chỉ điểm mấy chiêu thôi.”
Tôn Tiểu Nguyệt còn không có nghĩ từ bỏ, Sở Trần nhanh chóng nói tiếp, “Tôn tiểu thư nếu như có hứng thú, có thể tới Tinh Anh quyền quán báo danh học quyền.”
Mọi người nhìn sỏ’ Trần bằng
ánh mắt kỳ quái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 397
Chương 397