TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 377

Mặt nàng đỏ bừng lên. Khi nghe từ miệng Riftan, hành động của chính nàng trông thật trẻ con. Max cắn môi trong xấu hổ và vội vàng thấp giọng nói.

"Những, những gì em muốn... không phải như thế này."

Nàng cảm thấy Riftan dừng lại. Max nhìn kỹ biểu hiện của chàng, rồi thận trọng nói thêm.

“Em muốn... em muốn mọi thứ quay trở lại như cũ cùng với chàng."

Một sự im lặng nặng nề ập xuống. Max nhìn mặt nước lấp lánh ánh vàng dưới ánh lửa và từ từ ngẩng đầu lên. Riftan tựa một cánh tay lên thành bồn tắm, chăm chú nhìn vào khung cửa sổ nơi bóng tối bao trùm. Trái tim nàng chùng xuống trước ánh mắt thầm lặng của chàng.

Trông chàng vẫn như một người xa lạ mà nàng không thể hiểu được. Ánh mắt chàng – nơi những ngọn lửa cuồng nhiệt kia đã biến mất – giờ đây hướng về một nơi xa xăm một cách uể oải, và nhìn chàng thật lạnh lùng khi chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Nàng chợt tức giận. Nàng đã làm đủ mọi thứ để tìm hiểu xem chàng đang nghĩ gì, nhưng chàng vẫn giữ khoảng cách. Sau khi tự thúc ép bản thân một cách tàn nhẫn, và khỏa thân một cách không tự vệ như vậy, giờ nàng chỉ muốn trốn ra sau một tấm màn che.

Nếu đôi chân nàng không run rẩy, nàng đã bật dậy và nhào ra khỏi bồn tắm. Nàng càng buồn hơn khi sự im lặng của chàng kéo dài.

Max mím môi và nhìn xuống đầu gối đang trồi lên mặt nước của mình. Ngay khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa để nói điều gì đó với chàng, Riftan, người đã im lặng một cách rùng rợn, đột nhiên mở miệng.

"Vài tuần đầu tiên sau khi nàng rời đi... ta đã rối đến mức không thể mở mắt ra được. Đến mức ta nghĩ, thật là một điều tốt khi nàng không nhìn thấy ta vào lúc đó."

Max cứng người lại. Chàng nói một cách bình tĩnh với đôi mắt dán vào cửa sổ.

"Ngay cả sau khi đã tỉnh táo lại, ta vẫn làm việc như một người bị ám ảnh. Ta đã phải làm việc quá sức đến độ ta không thể nghĩ đến chuyện gì khác, nhưng ta vẫn không thể ngủ được. Sau đó, một thời gian trôi qua… ta trở nên vô tư một cách kỳ lạ. Ta không cảm thấy gì cả."

Một nụ cười khô khan xuất hiện trên môi chàng rồi vụt tắt.

"Sau đó ta... ta đã nghĩ rằng nàng có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Max mở to mắt vì sốc. Riftan gần như không quay đầu lại nhìn nàng.

"Nàng mới đến Anatol chỉ hơn một năm thôi. Thật ra, nàng ở lâu đài của ta chưa đầy một năm. Ta sợ rằng nàng đã tìm thấy một nơi mà nàng thích hơn cả Lâu đài Calypse... Ta đã nghĩ đến khả năng nàng tìm được những người mà nàng yêu quý hơn. Ta đã phải lặp đi lặp lại hàng trăm lần với bản thân rằng ta không thể làm gì khác hơn. Và vào lúc ta gần như đã chấp nhận sự thật…”

Giọng chàng dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục.

"Những lá thư của nàng bay đến."

Max cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng lên, ngay cả trong làn nước nóng đang bốc khói. Cứ như một vật thể lạ mắc vào cổ họng nàng. Riftan di chuyển bàn tay của chàng chậm đến mức khiến nàng cảm thấy bất an, vuốt ve tai nàng bằng những ngón tay dài và chai sạn của chàng.

"Từng câu, từng chữ... Ta đọc đi đọc lại chúng, như thể muốn nuốt chửng chúng. Sự ổn định mà ta đã đạt được trong hai mùa sau khi nàng rời đi đã hoàn toàn vỡ nát. Giống như một con đập sụp đổ xuống vậy. Và ta... ta nhận ra rằng mình không ổn, ta chỉ đang đứng yên đó và thối rữa thôi."

Giọng chàng cứ thế vang lên, cào xé màng nhĩ nàng. Riftan kéo nàng lại gần chàng. Chàng xoa xoa tấm lưng cứng ngắc của nàng, và dùng một tay vuốt ve bầu ngực của nàng đang chìm một nửa trong nước. Tiếng thở dài chậm rãi rót vào tai nàng.

“Nàng có tưởng tượng được rằng ta đã khốn khổ như thế nào không? Ta đã nghĩ rằng ta sắp điên lên vì muốn giữ lấy nàng, nhưng nàng không ở đó. Không có gì cả ngoài những tấm giấy đó."

"Ri, Riftan..."

Lòng bàn tay thô ráp của chàng cọ xát vào đầu v* căng cứng, sưng tấy vì bị cắn và mút cả ngày của nàng. Riftan cúi đầu xuống và đặt nhẹ môi mình lên má nàng, sau đó nhấc chúng lên. Nhưng, không giống như nụ hôn đáng yêu đó, giọng nói truyền vào tai nàng như bị bóp nghẹn lại.

"Mỗi mùa, ta chỉ chờ đợi thư của nàng. Ta đã khát khô cổ họng, và mong mỏi một giọt nước nhỏ trên đầu lưỡi... Sau này, ta còn nghĩ thà rằng nàng không gửi thư cho ta."

Max cứng đờ người vì cú sốc. Nàng cắn môi, không biết phải nói gì, rồi Riftan nâng cằm nàng lên, nhìn xuống khuôn mặt đang thút thít của nàng. Đột nhiên, trên vầng trán nhẵn mịn của chàng xuất hiện một nếp nhăn.

"Sau đó, khi nàng thực sự không gửi thư đến... Nó khiến ta muốn xé xác mình vì thậm chí đã từng nghĩ như vậy."

"..."

"Ba năm đó thật khủng khiếp."

Max nhìn vào mắt chàng với một sự run rẩy kỳ lạ. Ánh sáng từ lò sưởi điểm lên đôi mắt đen láy của chàng một màu vàng đồng. Đột nhiên, cơn chóng mặt không rõ nguyên nhân ập đến trong nàng.

Nàng không biết là do nàng ngâm trong nước nóng quá lâu, hay do những lời phẫn uất sâu sắc mà chàng tuôn ra. Riftan xoa đôi môi nàng bằng ngón tay cái của chàng và thì thầm nhẹ nhàng.

"Sao khoảng thời gian chết tiệt như vậy không tồn tại trong một sớm một chiều thôi nhỉ?"

Khi nàng định phản bác, chiếc lưỡi nóng bỏng của chàng chui vào miệng nàng. Max cố gắng chấp nhận chiếc lưỡi đắng mùi rượu, chớp chớp đôi mắt đang mờ đi của mình.

Có phải chàng đã uống rượu một mình trong khi nàng ngủ? Một mùi hương nồng nặc tràn ngập miệng nàng.

Riftan quấn lấy lưỡi nàng và mút nhẹ nhàng, sau đó nghiêng đầu, cọ xát phần thịt mềm bên trong má, và lướt qua vòm miệng. Dường như nếm từng ngóc ngách vẫn chưa đủ, chàng nhét một ngón tay vào miệng nàng và lướt qua phần thịt nóng ẩm.

Như thể chàng đang thử xem chàng có thể khiến nụ hôn trở nên dâm đãng đến đâu. Max thở hồng hộc. Riftan gầm gừ, có một chút không hài lòng.

"Mút lưỡi ta đi."

Max cảm thấy hơi nóng bốc lên dưới làn da nàng. Riftan nheo mắt khi nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhó vì khóc của nàng.

"Nhanh lên."

Nàng mở miệng và ngậm lưỡi chàng vào sâu trong miệng khi chàng yêu cầu. Một âm thanh khàn thoát ra từ cổ họng Riftan.

Max rụt cổ và tiếp tục nụ hôn nồng cháy đến mức đầu óc nàng choáng váng. Họ hôn nhau như vậy bao lâu rồi? Riftan miễn cưỡng rời môi nàng khi nàng rũ rượi, và đưa nàng ra khỏi làn nước ấm. Max nằm trên giường, kiệt sức, khi chàng lau người và lau khô tóc nàng.

Riftan mặc bộ váy ngủ len mỏng lên cơ thể mềm nhũn của nàng, rồi để nàng nằm xuống, ôm chặt nàng vào lòng. Một sự im lặng cay đắng, nặng nề bao trùm lấy họ. Max nghĩ về sự cô đơn, khao khát và lo lắng mà chàng hẳn đã trải qua. Cảm giác thế nào khi phải đợi một bức thư mà mình thậm chí không biết khi nào nó sẽ đến? Ngực nàng đau thắt như bị ai đó bóp chặt.

Nàng oán giận chàng vì đã không nhận ra tình cảm của nàng, nhưng giờ nàng nghĩ có lẽ chính nàng đã không nhận ra sự chân thành của chàng. Max áp đôi mắt ướt đẫm của mình vào khuôn ngực rộng lớn của chàng.

Nàng lẽ ra nên kiên nhẫn đợi chàng mở lòng, thay vì hối thúc chàng, giống như cách mà Riftan đã chờ đợi nàng. Nàng vòng tay ôm chặt lấy eo chàng và nhắm mắt lại.

Trong tương lai nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi người đàn ông này. Ngay cả khi chàng đẩy nàng đi, nàng sẽ bám lấy chàng và không bao giờ buông tay.

Ngày qua ngày, họ nhốt mình trong căn phòng ngủ sang trọng. Những lời Riftan nói rằng chàng sẽ không để nàng ra khỏi phòng là thật, không hề phóng đại một chút nào. Nàng thậm chí không biết đã bao lâu trôi qua kể từ ngày nàng bị kéo đi như thể bị bắt giữ. Cứ như nàng chìm vào một cái hố sâu chứa đầy mật hoa ngọt ngào.

Với đôi mắt mơ hồ, nàng nhìn lên bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Một ngày nữa trôi qua rồi sao? Khi nàng suy nghĩ vẩn vơ về nó, Riftan, nhận thấy tâm trí nàng đang ở nơi khác, kéo đầu nàng lại và hỏi.

"Nàng đang nhìn gì vậy?"

Nàng ngẩng đầu lên và nhìn chàng. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, chàng bừng sáng lên một cách rực rỡ. Max, nhìn chàng như thể bị mê hoặc, lần những ngón tay lên làn da phát sáng như đồng trên lửa của chàng. Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng, chàng khá ấm áp.

"Còn chưa đủ sao?"

Riftan nắm lấy ngón tay của nàng và siết chặt chúng bằng môi mình. Nhìn thấy một tia dục vọng trong đôi mắt đen của chàng, Max nhanh chóng lắc đầu. m h* của nàng vẫn còn đang ngứa ran vì những cuộc làm tình lặp đi lặp lại như vũ bão. Nàng nói với một giọng đứt quãng, kéo cơ thể ướt đẫm mồ hôi của mình ra xa chàng một chút.

"Chúng ta... có thể tiếp tục như thế này không? Cuộc, cuộc đàm phán về chiến lợi phẩm vẫn chưa kết thúc, và Hội, Hội đồng Bảy Vương quốc..."

"Đừng nghĩ chuyện không đâu nữa."

Riftan cắt ngang nàng bằng giọng lạnh lùng và kéo nàng lại với chàng. Làn da ấm áp của chàng dính chặt vào nàng như keo.

Max thở dài mệt mỏi. Tại sao ham muốn của họ lại vô tận vậy? Cảm giác sung sướng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng ngay cả sau khi toàn thân như bị xé toạc bởi những đỉnh điểm, nàng vẫn cảm thấy nghẹn lại vì cơn thèm khát. Và có lẽ Riftan thậm chí còn tệ hơn cả nàng.

Chàng liếm môi nàng một cách bồn chồn và đặt một bàn tay vào giữa hai chân nàng. Vai nàng hơi co lại. Đọc được phản ứng nhạy cảm của nàng, Riftan rút ngón tay ra khỏi nàng và thở dài trong cam chịu.

"Ta muốn ăn tối." (=]]]]] ổng dỗi rồi đó chị ơi)

Sau đó, chàng đứng dậy khỏi giường với một cử động nhanh nhẹn và mang đến một cái khay có nắp đậy từ bàn. Nàng nhìn xuống món súp ấm, thịt xông khói và salad làm từ các loại rau trộn và các loại hạt. Nàng nghĩ mình sẽ giữ im lặng để xoa dịu nỗi lo của chàng, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng bắt đầu thấy bận tâm, không biết liệu có ổn không khi họ cứ thế này. Nàng lo lắng mở miệng.

"Chàng, chàng còn giữ liên lạc với những người khác không? Có lẽ bạn bè của em cũng lo lắng..."

"Nàng ở với chồng nàng. Tại sao họ lại lo lắng chứ?"

Chàng thờ ơ đáp và đặt chiếc thìa vào tay nàng. Max cố gắng nói thêm điều gì đó, nhưng sau đó từ bỏ và bắt đầu ăn trong im lặng.

Riftan theo dõi cẩn thận và bày bữa ăn cho nàng, và sau đó ăn hết thức ăn thừa chỉ sau khi nàng đã gác muỗng.

Những lời nàng muốn nói với chàng đã dâng trào trong cổ họng, nhưng nàng nuốt ngược chúng một cách tuyệt vọng. Nàng sợ rằng sự bình yên mong manh này sẽ tan vỡ và họ sẽ lại làm tổn thương nhau bằng những lời lẽ cay độc. Nhưng nàng có quá nhiều điều muốn hỏi chàng. Họ không thể ở mãi như thế này được.

Nàng cẩn thận nhặt áo choàng và đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài trong khi chàng dọn khay. Thanh âm của giai điệu có thể được nghe thấy từ xa xuyên qua khu rừng rậm rạp. Tối nay cũng có vũ hội sao?

Đọc truyện chữ Full