"Nàng đang nhìn gì vậy?"
Riftan tiến đến sau lưng và đặt một tay lên vai nàng. Sau đó, chàng đưa nàng ra khỏi cửa sổ, như thể chàng đang kéo một đứa trẻ không biết vâng lời ra khỏi ngọn lửa, và kéo rèm che cửa sổ lại.
Nàng ngước nhìn Riftan với cảm giác déjà vu kỳ lạ. Căn phòng tối om giống như một cái hang nhỏ. Bóng của họ nhảy múa trên sàn nhà dưới ánh đèn lung linh, và mùi hương của cuộc ân ái và mùi rượu ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.
Nàng cau mày khi hít thở bầu không khí riêng tư đầy uể oải bao phủ trong tâm trí nàng. Trong quá khứ, đã từng có lần họ đắm chìm trong thế giới của riêng mình như thế này, như thể họ là một đôi thú bị mắc kẹt trong hang động. Và sau đó Riftan có điều gì đó muốn giấu nàng.
Max cắn môi khi nàng đi theo bàn tay dẫn nàng đến giường một cách tự nhiên. Cảm giác rằng chàng đang cố chuyển sự chú ý của nàng ra khỏi một vấn đề ngày càng mạnh mẽ hơn. Nàng bị tê dại bởi những cái vuốt ve ngọt ngào và sự chăm sóc tỉ mỉ, những cái ôm chặt vào vòng tay của chàng, không cho nàng nghĩ đến bất cứ điều gì dù chỉ một giây.
Bao tử nàng sôi sục vì muốn tìm hiểu xem điều gì đã khiến chàng bứt rứt đến vậy. Nhưng lần này, nàng sẽ kiên nhẫn đợi cho đến khi chàng mở lời trước. Nàng cố gắng nở một nụ cười trên môi.
"Chàng… chàng có nghe thấy họ đang ca hát không? Em đoán hôm nay họ cũng có tổ chức yến tiệc."
Đôi mắt đen láy của chàng, phảng phất chút cảnh giác, khẽ nheo lại. Chàng nghĩ rằng nàng sẽ yêu cầu chàng th nàng đi sao? Riftan, người đang nhìn xuống nàng, quay người lại như thể không hứng thú với việc đó.
“Họ không biết mệt mỏi khi tổ chức vào mỗi buổi tối như vậy. Ta không ngủ được vì quá ồn ào.”
Sau đó, chàng nhặt chiếc chăn từ một bên của chiếc giường lộn xộn, nhàu nát, và khéo léo trải nó ra. Đọc được giọng điệu lo lắng của chàng, Max mở to mắt.
"Chàng, chàng không ngủ sao?"
Nghĩ lại, nàng không nghĩ rằng mình đã nhìn thấy chàng ngủ say sưa. Max nhìn chàng một cách lo ngại.
“Từ, từ khi nào vậy? Em không nghĩ là…”
“Ta hiếm khi ngủ, nên nàng không cần phải lo lắng.”
Riftan cắt lời nàng với một chút khó chịu rồi gật đầu như thể bảo nàng nằm xuống. Max mím chặt môi. Nàng quyết tâm sẽ ngoan ngoãn hết mức có thể, nhưng thật không dễ để âm thầm chịu đựng trước thái độ hống hách của chàng.
"Em, em đã ở trên giường cả ngày rồi. Em không muốn nữa."
"Chân của nàng đang run đấy. Đừng có bướng bỉnh nữa và nằm xuống đi."
Riftan vừa nói vừa nhìn xuống nàng với ánh mắt không hài lòng. Max đỏ mặt. Ai đã khiến nàng trông như một con ngựa con mới vừa sinh ra chứ…
Max liếc nhìn chàng và lảo đảo tiến về phía trước chàng. Các cơ bắp ở đùi và bắp chân của nàng, vốn đã làm việc quá sức một cách khủng khiếp cho đến vài giờ trước đó, giờ đang co giật yếu ớt, nhưng vẫn chưa đến mức suy sụp như một bệnh nhân.
"Đừng vậy nữa... Bây giờ, hãy đến đây một chút."
Nàng lấy chăn từ tay chàng, ném nó sang một bên rồi nắm lấy cánh tay chàng. Riftan nao núng như thể vừa chạm vào ngọn lửa. Nàng đã bị chàng lôi vào căn phòng này như thể bị một cơn bão cuốn đi, và kể từ đó, nàng vẫn bị chàng xoay mòng mòng như mọi khi.
Max đưa chàng đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Riftan, người có vẻ hơi hoang mang trước hành động đột ngột của nàng, khi nàng nhìn chàng bằng ánh mắt mãnh liệt. Sau đó, nàng kéo rèm cửa và mở toang cửa sổ ra.
Cùng với làn gió se lạnh, tiếng cành cây xào xạc và giai điệu nhẹ nhàng của đàn nguyệt và đàn mandolin tràn vào phòng.
"... nàng muốn làm gì?"
Riftan nhăn mày và nghi ngờ nhìn xuống nàng. Bất cứ khi nào nàng cố đào sâu vào trong của chàng, chàng sẽ luôn cảnh báo nàng bằng ánh mắt đó. Max nói một cách bình tĩnh, giấu đi cơn ngứa ran nơi góc ngực.
"Bài, bài này… là bài hát yêu thích của em. Em không biết tên nhưng... Em muốn nhảy theo bài hát này vào một ngày nào đó."
"Gì cơ?"
Max nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng. Sau đó, nàng lùi về sau một bước theo giai điệu, lại bước sang ngang rồi bước về phía trước, liên tục đến gần chàng hơn.
Riftan, người đang ngơ ngác nhìn xuống nàng, loạng choạng và di chuyển chân khi nàng dẫn dắt chàng. Đó thực sự không phải là một điệu nhảy, họ chỉ lúng túng di chuyển xung quanh khi nàng kéo chàng qua lại. Max nhìn chàng với ánh mắt không hài lòng.
"Em, em chỉ mới khiêu vũ thế này một lần thôi. Riftan nên hướng dẫn em."
Đột nhiên, một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt Riftan. Chàng vòng tay qua eo nàng và đưa khuôn mặt nàng lại gần hơn. Sau đó, chàng nghiến răng và phun ra một cách thô bạo.
"Đó là buổi khiêu vũ đầu tiên của nàng với tên đó ư?"
Max, người đang cứng vai lại, nở một nụ cười ngượng nghịu. Nàng cảm nhận được cánh tay chàng siết chặt lại khi nó quấn quanh eo nàng. Khuôn mặt chàng hiện lên vẻ nguy hiểm đến nỗi sẽ không có gì là lạ nếu chàng giết ai đó ngay lập tức.
“Ngay trước mặt ta… Lần đầu tiên nàng khiêu vũ… với một người đàn ông khác…”
Max đảo mắt như một người bị dồn vào chân tường trước nhận xét u ám của chàng. Nàng lạnh sống lưng khi nhìn thấy một điềm báo rằng đống than hồng gần như đã tàn lụi lại sắp bùng cháy. Nàng lắc đầu trong tuyệt vọng và đột nhiên mở miệng.
"Ri, Riftan đã khiêu vũ trước mặt em với những người phụ nữ khác."
Đôi mắt của Riftan nheo lại.
"Đừng có bịa đặt như vậy. Ta chưa bao giờ làm thế."
"Có, có đấy! Trong, trong quá khứ...!"
Khuôn mặt nàng đỏ bừng khi nàng cố đưa ra một câu chuyện chỉ để thoát khỏi đống rắc rối. Max trừng mắt nhìn chàng với ánh mắt khinh bỉ, trong đầu sàng lọc lại những ký ức cũ của nàng.
"Chàng đã làm vậy... với em gái của Ngài Hans."
"Ngài Hans?"
Riftan nhìn nàng một cách khó hiểu. Nàng không thể biết liệu chàng thực sự không còn nhớ về việc đó hay chàng chỉ đang cố rũ bỏ nó. Nàng nheo mắt một cách sắc bén.
"Chàng không nhớ sao? Ngài Hans... Một, một trong những thuộc hạ trung thành của cha em. Tại, tại phòng tiệc được tổ chức ở lâu đài Croix… Em, em đã thấy Riftan khiêu vũ với em gái của anh ta. Mái tóc đen của cô ta được tết lên cao... Cô ta mặc chiếc váy đỏ lòe loẹt... Đó, đó là một cô gái khá xinh đẹp…"
Đôi mắt của Riftan mở to như thể trong đầu đã nảy ra điều gì đó. Max cắn chặt môi trước những ký ức khó chịu hiện ra sau đó, rồi phun ra một giọng đầy gai góc.
"Ri, Riftan... Chàng đã nhảy với người phụ nữ đó... Sau đó cả hai đã cùng nhau đi ra ngoài."
"Ah... "
Từ miệng chàng phát ra một âm thanh mà nàng không biết là tiếng rên rỉ hay thở dài. Nàng ngẩng cao đầu và nhìn chàng với ánh mắt dữ tợn. Trái ngược với những gì nàng đã nghĩ, rằng biểu hiện của chàng sẽ hoang mang hay có chút run rẩy, nhưng chàng đang nhìn xuống nàng với cái nhìn đầy suy tư. Riftan hỏi với giọng hơi trầm lắng.
"Đêm đó, nàng đã nhìn thấy ta sao?"
Mặt của Max đỏ bừng lên.
"Mọi, mọi người trong phòng chắc hẳn đều theo dõi Riftan..."
Chàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng như thể đang cố đào sâu vào bên trong. Thật thất vọng khi thấy chàng chỉ cố gắng nhìn vào tâm trí nàng, nhưng lại không muốn thấu hiểu dù chỉ một góc nhỏ trong trái tim nàng. Max nói thêm một cách mỉa mai.
"Vào, vào ngày mà đội Hiệp sĩ Remdragon đến thăm Lâu đài Croix... Những, những người hầu gái nói về Riftan suốt cả ngày. Không, không chỉ những người hầu thôi... Phụ nữ đến thăm lâu đài cũng không ngừng bàn về Riftan... Cho nên… Em quan sát chàng cũng là lẽ tự nhiên…"
"Nàng nhớ khá chi tiết về một chuyện như vậy. Nó đã lâu lắm rồi..."
Giọng chàng như đang lạc lõng trong dòng suy nghĩ và điều đó khiến nàng chột dạ. Nàng cắn môi. Nàng thực sự hơi ngạc nhiên vì bản thân lại nhớ rõ ngày hôm đó đến vậy. Nhưng nghĩ lại, việc đó cũng không quá kỳ lạ.
Riftan nổi bật giữa đám đông hiệp sĩ béo ú, và luôn là trung tâm của mọi chủ đề. Ngay cả những người phụ nữ hay nói xấu về xuất thân của chàng cũng sẽ đỏ mặt khi lén lút nhìn Riftan từ xa, và nàng thậm chí đã nhìn thấy hai người hầu gái tranh cãi nhau về việc phục vụ chàng.
Cơ mặt nàng cứng lại khi từng ký ức khó chịu lần lượt hiện lên trong đầu. Nàng đẩy ngực chàng ra.
"Sao, sao chàng lại quên được chứ? Với, với người phụ nữ thậm chí không phải là hôn thê của chàng, cả hai cùng nhau biến mất... Chàng còn quay trở lại sảnh tiệc một cách trơ trẽn như vậy..."
Một vẻ thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt Riftan. Max nheo mắt và nhìn chàng một cách sắc bén.
"... Đồ lăng nhăng." =]]]]]]]]]]]]]]]]]
"Người phụ nữ đó tự tìm đến ta mà."
Riftan hét lên như thể điều đó không công bằng.
"Ta chỉ là nạn nhân thôi."
Max khịt mũi một chút khi nàng lướt nhìn bờ vai to lớn và cánh tay thép của chàng.
"Thôi, thôi được rồi. Khiêu vũ với Riftan... không vui tí nào."
Sau đó, khi nàng cố thoát khỏi vòng tay của chàng, Riftan dùng hai tay ôm lấy eo nàng và nhấc bổng nàng lên. Max hét lên một tiếng nhỏ. Chàng đỡ mông nàng bằng một tay, sau đó nâng bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên và đặt nó vào lòng bàn tay của chàng. Chàng nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén và nói như thể mỉa mai.
"Vậy thì ta sẽ làm cho nàng vui."
Đột nhiên, chàng xoay tròn, và Max phải vòng tay quanh cổ chàng. Riftan xoay người theo tiếng nhạc du dương. Đó là một điệu nhảy khác xa với điệu nhảy duyên dáng và đẹp đẽ mà nàng đã mong đợi.
Max nhìn chàng với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng khi nàng nhìn thấy một nụ cười tinh quái thoáng hiện trên môi chàng, chiếc bụng đang sôi sục của nàng lập tức nguôi ngoay. Chàng khéo léo di chuyển theo điệu nhảy của vũ hội.
Cảnh vật trong phòng chập chờn trước mắt nàng. Max phá lên cười. Bên cửa sổ nơi ánh hoàng hôn tràn vào, nàng xoay người như một đứa trẻ cùng chàng, và nó mang lại cảm giác thân mật và lãng mạn hơn bất kỳ màn khiêu vũ nào của những cặp đôi khác.
"Thật… rối mà."
Chàng ngừng di chuyển khi nàng cười khúc khích bên dưới cổ chàng. Nàng có thể cảm thấy lồng ngực mình đang đập dữ dội sau lớp áo ngủ mỏng. Riftan đặt nàng xuống và vén mái tóc rối bù của nàng ra sau tai.
Nàng có thể thấy bầu trời đang dần chuyển sang màu tím qua vai chàng. Được bao quanh bởi ánh sáng tinh xảo, vẻ ngoài của Riftan trông không còn quá xa lạ. Đây là người đàn ông xinh đẹp, người đôi khi nói đùa và bật cười cùng nàng.
Nàng rất hạnh phúc. Nàng rũ bỏ khỏi tâm trí những bí mật mà chàng đang che giấu và những rắc rối rải rác bên ngoài căn phòng. Ba năm qua, nàng đã nhớ người đàn ông này nhiều lắm.
Nàng vòng tay qua eo chàng và áp má mình vào khuôn ngực rộng lớn của chàng. Bây giờ chuyển động của họ gần như lắc lư nhẹ nhàng hơn là khiêu vũ. Riftan ôm chặt nàng và tựa gò má mình lên đỉnh đầu nàng.
"Nàng sẽ làm gì nếu ta cứ bám lấy nàng mãi ở nơi này?"
Giọng nói rên rỉ của chàng làm nàng ngứa ran trên trán. Max mỉm cười hạnh phúc trước những lời đó. Nàng rất thích khi mình có sức mạnh khiến chàng nửa tan chảy như thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 378
Chương 378