Một bên chòi nghỉ mát, trên bàn dài, giấy Tuyên Thành bị gió thổi qua, mực còn chưa khô.
Tâm tình Liễu Như Nhạn bình thản như nước xuất hiện kinh ngạc, nhìn sở Trần đã buông bút mực xuống.
Không cần mười phút, Thiên Cơ Huyền Đồ đã hoàn thành.
Mặc dù là Thiên Cơ Huyền Đồ thu nhỏ, nhưng cảnh tượng nhân vật không kém chút nào.
Cho dù là nhìn Thiên Cơ Huyền Đồ sao chép cũng không vẽ được nhanh như vậy đi!
“Ngươi thực sự là một xạ thủ tốc độ trong giới thư họa.” Liễu Như Nhạn cảm thán.
Đây là khen mình? sở Trần yên lặng nhìn thánh nữ một cái.
Lực chú ý của Liễu Như Nhạn rất nhanh lại hoàn toàn rơi vào trên Thiên Cơ Huyền Đồ, nhất là nhìn chăm chú vào một phần mà Thiên Cơ Huyền Đồ vừa được sửa xong.
Lực chú ý của sở Trần càng rơi vào trên người Liễu Như Nhạn.
Cũng giống như một lão nhân gia đã từng nói, ta thích nhìn mỹ nữ, không phải vi những thứ khác, chỉ vì tâm tình của ta vui vẻ.
Khoảng mười phút, Liễu Như Nhạn thu hồi
ánh mắt, ngước mắt lên trong nháy mắt, thấy Sở Trần đang nhìn chằm chằm mình: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Sở Trần thốt lên: “Thưởng thức một đóa hoa đẹp nhất trong hoa viên này.”
Vừa dứt lời, Sở Trần nhất thời cảm giác phía sau lạnh lẽo.
Đây chính là thánh nữ Bách Hoa Cung, tuy rằng từ trên người cô không cảm thụ được khí tức võ giả, nhưng càng là như thế, càng nói rõ sự cường đại của cô.
Liễu Mạn Mạn cũng nói, vị trước mắt này mới là đệ nhất cao thủ của Bách Hoa Cung.
Quả nhiên, nụ cười trên khuôn mặt Liễu Như Nhạn biến mất, ngưng đọng lại một tầng
sương tuyết, trong nháy mắt này, Sở Trần nhìn thấy sương mù trong suốt như pha lê trực tiếp ngưng tụ trên cánh hoa trong hoa viên.
Sở Trần vội vàng mở miệng: “Thật ngại quá, Liễu tỷ tỷ, là tôi nói sai, đúng rồi, tỷ xem Thiên Cơ Huyền Đồ tôi sửa thế nào?”
Đồng thời nói chuyện, Sở Trần theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Trước khi tới đây, chị em Liễu gia nói với anh không ít chuyện về Liễu Như Nhạn, biết Liễu Như Nhạn đối với nam nhân trời sinh chán ghét, nhưng sau khi anh đi tới, thấy Liễu Như Nhạn toát ra thần thái coi như hiền hòa, còn bảo anh gọi cô là Liễu tỷ tỷ, trong lúc nhất thời quên mất, đây chính là thánh nữ lúc nào cũng có thể tiêu diệt anh!
Một lát sau, thần sắc Liễu Như Nhạn hòa hoãn một chút, tựa hồ cũng nhận ra được tâm tình của mình có chút không khống chế được, theo lời Sở Trần nhận xuống: “Sửa rất tốt, nhưng, thoạt nhìn như vậy, Thiên Cơ Huyền Đồ tựa hồ cũng không có gì.”
Không đợi Sở Trần trả lời, Liễu Như Nhạn đã tự mình tiếp tục mở miệng: “Không thể nào, càng như vậy, càng nói rõ Thiên Cơ Huyền Đồ che giấu bí mật.”
“Liễu tỷ tỷ… đoán một chút?” Sở Trần nói.
Liễu Như Nhạn trầm ngâm một lát, lập tức nói: “Phái Thiên Cơ thời kỳ đỉnh cao cổ xưa, mà lúc đó lấy cơ quan thuật làm cơ sở, chính là kỳ môn trận pháp, có thể nói, phái Thiên Cơ từng đại diện cho trình độ cao nhất của kỳ môn trận pháp, ta từng cho rằng, Thiên Cơ Huyền Đồ hoàn chỉnh, có lẽ sẽ là một tòa trận pháp.”
Tim Sở Trần đập thình thịch một chút.
“Dù sao, từ bố cục chỗ không trọn vẹn, có chỗ rất nhỏ có thể nhìn ra vết tích trận pháp.” Lực chú ý của Liễu Như Nhạn hoàn toàn rơi vào trên người Thiên Cơ Huyền Đồ. “Thiên Cơ Huyền Đồ hoàn chỉnh, thoạt nhìn cũng giống như một tòa trận pháp, nhưng cụ thể… vẫn thiếu chút gi đó.”
Không hổ là thánh nữ Bách Hoa Cung… Sở Trần trong lòng yên lặng khen ngợi.
“Nếu ta có thể tìm thấy chỗ nào thì tốt rồi.” Liễu Như Nhạn đột nhiên cảm thán một tiếng.
Đồng tử Sở Trần ngưng đọng, tim đập thình thịch: “Ý của Liễu tỷ tỷ là… địa điểm trong Thiên Cơ Huyền, thật sự tồn tại?”
Ngay cả cảnh tượng cũng bố trí ra cũng có
thể xuất hiện ‘Động Tiên’, nơi có thật kia, sẽ là loại thánh địa tu hành gì?
Sở Trần quả thực không dám tưởng tượng.
“Ta phân tích không dưới ba mươi bức tranh phái Thiên Cơ, bọn họ một khi dung nhập trận pháp vào trong tranh, như vậy liền đại diện, nơi bức họa miêu tả, có bảo vật bọn họ cất giữ, mà tranh vẽ trận pháp, chính là chìa khỏa mở ra nơi này.” Liễu Như Nhạn nói: “suy đoán, phái Thiên Cơ nhiều đời hao hết tâm huyết đều muốn sửa, là bởi vì vị trí Thiên Cơ Huyền Đồ chỉ vào, cất giấu kho báu tuyệt thế tiền bối phái Thiên Cơ chôn vùi.”
Kho báu chính là cái vị trí kia!
Sở Trần trong lòng im lặng nói.
Nếu như có thể tìm được chỗ đó, bọn họ lo gì phái Thiên Cơ không phục hưng.
Liễu Như Nhạn thu hồi bức tranh: “Nhưng, vấn đề tâm huyết đời đời của phái Thiên Cơ cũng không có giải quyết, ngươi nhất thời sẽ không tìm được đầu mối, vậy cũng bình thường.”
Sở Trần gật gật đầu.
“Ngươi có thể sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, nói vậy cũng có thể sửa một vài cổ đồ không trọn vẹn khác đi.” Liễu Như Nhạn cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Sở Trần mang theo nghi vấn nhìn Liễu Như Nhạn.
Liễu Như Nhạn nói: “Trong tay ta có một lô
cổ đồ, mửc độ không trọn vẹn không đồng đều, độ khó sửa cũng rất cao, ta muốn mời ngươi sửa cổ đồ không trọn vẹn, đương nhiên, ta có thể cho ngươi thù lao thỏa đáng.”
Sở Trần giật mình: “Luận về sửa cổ đồ, kỳ thật còn có người chuyên nghiệp hơn…”
“Bọn họ sửa không được.” Liễu Như Nhạn nghiêm túc nhìn sở Trần: “Ngươi cỏ thể sửa bổ Thiên Cơ Huyền Đồ, ta tin ngươi cũng có
thể sửa lô cổ đồ trong tay ta.”
Sở Trần trầm ngâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1213
Chương 1213