TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1214

“Để thể hiện sự thành ý của ta, ta có thể lấy một tin tức làm tiền đặt cọc.” Liễu Như Nhạn nói.

“Một tin tức?” Sở Trần nghi hoặc.

Liễu Như Nhạn nhìn sở Trần, gằn từng chữ: “Ta có thể nói cho ngươi biết, cửu Huyền Môn vì sao phải đóng cửa, ta tin, Nam Cung Quân tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết.”

Trong lòng Sở Trần đột nhiên chấn động!

Ngoài cửa vòm đá, Liễu Thiên Thiên đi tới đi lui.

“Một giờ rôi a.”

“Cô cô rốt cuộc đang cùng Sở Trần nói cái gì, dĩ nhiên một giờ còn chưa kết thúc.”

“Chị, hay là chị vào xem một chút?”

Liễu Mạn Mạn ngồi ở một bên, nhìn như bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng gợn sóng phập phồng.

Cô cô hôm nay thật sự quá khác thường.

Lại qua một giờ.

Sở Trần từ bên trong đi ra, thần sắc mang theo vài phần mệt mỏi.



Liễu Thiên Thiên tim đập lỡ một nhịp, đi lên: “Sở Trần, anh cuối cùng cũng ra rồi.”

Sở Trần duỗi thắt lưng một chút: “Không đi

ra, tôi sẽ kiệt sức.”

Thánh nữ Bách Hoa Cung thật sự quá sốt ruột, chính mình vừa mới đáp ứng cô, cô liền lập tức lấy ra ba bức tranh cổ, Sở Trần cuối cùng cũng hiểu được vì sao Liễu Như Nhạn chắc chắn chỉ có anh mới có thể sửa những bức tranh cổ không trọn vẹn này, những bức tranh cổ không trọn vẹn này ít nhiều có chút chỗ độc đáo, ba bức tranh cổ thì hai bức đều có dấu vết trận pháp, Liễu Như Nhạn cũng thẳng thắn thừa nhận, hai bức họa này đến từ phái Thiên Cơ.

Thời gian hơn một giờ, sở Trần vắt hết óc, không ngừng suy diễn, chỉ sửa xong một bức họa trong đó, trong lúc đó còn sửa đi sửa lại ba lần, mới làm cho Liễu Như Nhạn hài lòng.

Lúc này, xa xa một bóng người trốn thật lâu vọt ra.

Phạm Đông Lâm đỏ mặt, tức giận, chỉ vào Sở Trần: “Anh nói cái gì vậy? Anh mệt mỏi cái gì? Anh nói rõ ràng cho tôi.”

“Liễu tỷ tỷ bảo tôi lập tức sửa ba lần, tôi có thể không mệt sao?” Sở Trần để lại một câu, sải bước đi ra bên ngoài, anh muốn lập tức trở về điều tra tư liệu liên quan, giờ phút này trong đầu Sở Trần đều là về Quân tỷ tỷ đi

đâu, Cửu Huyền Môn đóng cửa.

Phạm Đông Lâm giống như gặp phải sét đánh.

Liễu tỷ tỷ?

Sửa?

Sửa đôi?

Ba lần đạp ngựa!

Phạm Đông Lâm đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn bóng lưng sở Trần, giống như phát điên vọt tới: “Anh đứng lại cho tôi!”

Phạm Đông Lâm giống như trâu điên phát động công kích về phía sau sở Trần.

Nhưng mà, thực lực của hắn ngay cả Tiên Thiên võ giả cũng chưa nói tới, một quyền này vọt tới, sở Trần dễ dàng tránh thoát, nhìn hắn một cái, người theo đuổi thánh nữ, thật đúng là cuồng nhiệt.

Sở Trần lười để ý tới hắn: “Tôi có chút mệt mỏi, anh đừng làm phiền tôi.”

Quá trình sửa cổ đồ, hao phí sức lực tinh thần, hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Bách Hoa Cung, Sở Trần không muốn động thủ với người theo đuổi cuồng nhiệt của thánh nữ này.



Nhưng trong mắt Phạm Đông Lâm, Sở Trần đang khoe khoang trá hình.

“Tôi phải giết anh a!” Phạm Đông Lâm toàn lực xông lên.

Thần sắc Sở Trần trầm xuống, lập tức đáp lại, mấy hiệp liền đánh ngã Phạm Đông Lâm trên mặt đất.

Động tĩnh nơi này rất nhanh dẫn tới không ít người.

Phạm Đông Lâm té trên mặt đất, chỉ vào sở Trần, hét lớn: “Hắn không tôn trọng thánh nữ!”

Lời vừa dứt, từng đạo ánh mắt tràn ngập

địch ý rơi vào trên người Sở Trần.

Thánh nữ là một đóa tiên hoa thần thánh chí cực trong lòng Bách Hoa Cung.

Không tôn trọng thánh nữ, đến chết mới thôi!

Ngày càng có nhiều người đến.

Lúc này, Liễu Thiên Thiên và Liễu Mạn Mạn cũng mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi.

Phạm Đông Lâm đã đứng lên, không để ý bùn đất khóe miệng, chỉ vào sở Trần: “Chính là kẻ phong lưu này không tôn trọng thánh nữ, bắt lấy hắn!”

Tất cả mọi người đồng loạt xông lên.

Thần sắc Sở Trần trầm xuống.

Lúc này, sâu trong trang viên, một đạo tiếng đàn đột nhiên vang lên.

Tiếng đàn chấn động linh hồn.

Đám người này đồng thời bị tiếng đàn công kích, lảo đảo lui về phía sau, thậm chí còn có người trực tiếp chảy máu mũi.

Một giây sau, thanh âm kỳ ảo êm tai theo tiếng đàn mà đến.

“Sở Trần là bạn của ta. Phạm Đông Lâm thốt ra ngôn ngữ tục tĩu, mang xuống, xử lý theo quy định của cung.”

Phạm Đông Lâm sắc mặt trắng bệch, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Liếm đến cuối cùng, không có gì.

???

Trên đường đưa Sở Trần trở về, một đạo tầm mắt vẫn tập trung ở trên người anh.

Sở Trần ngay từ đầu còn thần sắc tự nhiên, dần dần cảm thấy có chút mất tự nhiên, quay đầu lại, nhìn Liễu Thiên Thiên: “Tiểu độc nữ, cô nhìn tôi làm gì?”

“Anh cũng không có ba đầu sáu cánh tay.” Vẻ mặt nghi hoặc của Liễu Thiên Thiên càng ngày càng nồng đậm: “Vì sao cô cô lại vì anh mà nhiều lần phá lệ.”

“Tôi nói rồi, tôi cùng Liễu tỷ tỷ chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, cô ấy mời tôi giúp sửa cổ đồ.” Sở Trần nói.

“Không được gọi Liễu tỷ tỷ.” Liễu Thiên Thiên hừ một tiếng: “Tôi cùng chị đều gọi cô cô, anh lại gọi tỷ tỷ, đây không phải là rõ ràng muốn cao hơn chúng tôi một vai vế sao?”

Sở Trần nghiêm túc nhìn Liễu Thiên Thiên: “Gọi là thúc.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thiên Thiên cứng đò’, cảm giác hoa thi phấn của mình đã

không kiềm chế được nữa.

Đọc truyện chữ Full