“Bà... bà nói gì cơ?”
Mặc Trần vội vàng nhìn chằm chằm bà ta, lộ vẻ nghi ngờ.
Miệng lưỡi mọi người đều khô khốc, da đầu tê dại.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi thăm tuyến đường từ Xuyên Lĩnh đến biên giới Tây Phong, các thành viên của Thương Minh ở trên tuyến đường này đều báo cáo với tôi rằng họ đã nhìn thấy một đội quân đang đi ra từ vực Diệt Vong”.
“Bọn họ xếp ba người thành một hàng, đi thẳng về phía trước, tiến thẳng đến Giang Thành! Đội quân này trải dài bất tận, đã đi vào Bắc Cảnh”.
Bạch Họa Thủy lấy điện thoại ra, nhìn vào bản đồ, khàn giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đội quân đến từ vực Diệt Vong này, có lẽ kéo dài từ bên trong vực Diệt Vong đến tận đây”.
“Có nghĩa là đội quân được thần y Lâm chiêu mộ này có số lượng rất lớn, đủ để lan rộng từ cửa ngõ của vực Diệt Vong đến tận biên giới Xuyên Lĩnh ư?”
Mặc Trần lẩm bẩm.
“Có thể không chỉ có thế thôi đâu, lúc nãy ông không nghe người đó báo cao với thần y Lâm à? Đó chỉ là một bộ phận, vẫn còn một bộ phận khác ở trong vực Diệt Vong”.
Bạch Họa Thủy cúi đầu, vẻ mặt tái nhợt, khàn giọng nói: “Tôi đã tính sơ qua, đội quân mà thần y Lâm dẫn theo từ vực Diệt Vong, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn người!”
Mặc Trần như hóa đá, bất động.
Người xung quanh như mất hồn, ngơ ngác nhìn Bạch Họa Thủy, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Trong lòng Bạch Họa Thủy cũng dấy lên sóng to gió lớn.
Bà ta cố gắng hết sức ổn định tâm trạng, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như thực lực của những người này đều như đám người mà mọi người đã thấy thì mấy trăm ngàn người sẽ có sức chiến đấu như thế nào?”
“Mặc dù Liệt Hỏa Thần Tông được phát triển nhờ Thương Minh, nhưng do yêu cầu gia nhập của Thần Tông quá hà khắc nên đến nay cũng chỉ có hơn hai mươi ngàn người, cho dù hai mươi ngàn người này đều là cao thủ, nhưng muốn ngăn chặn sự vây hãm của mấy trăm ngàn người ở vực Diệt Vong là cực kỳ không thực tế!”
“Mặt khác, rất có thể thần y Lâm là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, một vị Lục Địa Thần Tiên dẫn dắt Dương Hoa, vực Diệt Vong và vô số cao thủ. Thực lực của gần một triệu người tiến hành vây quét Liệt Hỏa Thần Tông của các người. Điều mà chúng ta cần thảo luận ở đây không phải là vấn đề ai thắng ai thua giữa Liệt Hỏa Thần Tông và thần y Lâm, mà là thảo luận xem Liệt Hỏa Thần Tông có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày, không đúng, phải nói là có thể chống đỡ được mấy giờ”.
Mọi người đều im lặng, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Thần y Lâm này quá đáng sợ!”
“Không ngờ thần y Lâm lại phát triển mạnh mẽ đến mức này, nếu cứ tiếp tục, đại hội sẽ không thể ràng buộc được anh ta nữa!”
“Còn chuyện của Thần Tông, trừ khi đại hội dốc toàn lực để can thiệp, nếu không, e là khó có thể giữ được Thần Tông!”
Mọi người lẩm bẩm, giọng nói khô khốc.
“Việc đại hội dốc toàn lực can thiệp là không thực tế, vốn dĩ, Thần Tông vô lý trong chuyện này, nếu không phải là do Thần Tông có mối quan hệ mật thiết với đại hội thì đại hội căn bản sẽ không ra mặt, bây giờ tình hình đã nghiêm trọng đến mức này, sao có thể bảo đại hội ra tay nữa chứ?”
Mặc Trần thở dài, gằn giọng hét lên: “Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách lập tức liên lạc với đại hội, để họ thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông! Bảo bọn họ chuẩn bị càng sớm càng tốt!”
“Nên chuẩn bị gì?”
Mọi người vội vàng nhìn Mặc Trần.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
Mặc Trần khàn giọng nói: “Lập tức bảo Thần Tông cử người đến, cúi đầu nhận lỗi với thần y Lâm”.
“Không thể nào!”
Mặc Trần vừa nói xong, một người lớn tuổi thuộc đại hội lập tức gào lên: “Mặc Trần đại nhân, tính cách của người ở Thần Tông ra sao chắc ông biết rõ hơn chúng tôi! Bảo bọn họ tới cúi đầu nhận sai ư? Việc đó còn khó hơn lên trời! Thần Tông sẽ không đồng ý đâu!”
“Chuyện bây giờ không do bọn họ làm chủ! Một bên là Lục Địa Thần Tiên dẫn theo cả triệu cường giả! Liệt Hỏa Thần Tông của bọn họ hoàn toàn không có tư cách chống đối với đối phương! Bọn họ không đến đây cúi đầu nhận lỗi thì phải chịu chết!”
Mặc Trần gằn giọng chửi rủa: “Không phải tôi đang bàn bạc với bọn họ! Mà là tôi đang thông báo với họ! Lần này, đại hội căn bản không bảo vệ cho bọn họ được! Nói ngay để họ biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này! Nếu còn chần chừ thì sẽ không kịp đâu!”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của lãnh đạo cấp cao đại hội, để lãnh đạo cấp cao thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông.
Đúng như dự đoán, lúc đầu Liệt Hỏa Thần Tông không chịu đồng ý.
Bọn họ không tin những gì Mặc Trần nói.
Nhưng sau khi Mặc Trần và đám người Bạch Họa Thủy cố gắng hết sức miêu tả và giải thích, cuối cùng người của Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấp nhận đề nghị, lập tức cử người đến Giang Thành để trao đổi với thần y Lâm.