Vèo vèo vèo.
Lại một cơn mưa khí châm rơi xuống đám người.
Người được tăng cường sức mạnh đều bước ra khỏi Học viện một cách chỉnh tề, đi về phía Liệt Hỏa Hải.
Sau đó, một nhóm người đang đợi ở bên ngoài vực Diệt Vong chậm rãi bước vào.
Đám người Bạch Họa Thủy thấy thế, lập tức chạy ra khỏi tòa nhà, bước về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Đợi đã! Mong cậu hãy bảo đội quân của cậu dừng lại!”
Bạch Họa Thủy vội vàng hét lên.
Lâm Chính quay lại nhìn chằm chằm vào mấy người họ: “Có chuyện gì sao?”
“Thần y Lâm! Chúng tôi vừa trao đổi với người bên Liệt Hỏa Thần Tông rồi, bọn họ sẵn lòng tới đây ngay bây giờ để nói chuyện và giải quyết chuyện này trong hòa bình với cậu!”
Bạch Họa Thủy vội vàng nói.
“Giải quyết trong hòa bình?”
Lâm Chính khẽ hừ một cái, vẻ mặt đầy khinh thường: “Bọn họ bằng lòng giải quyết trong hòa bình, nhưng tôi chưa từng nói tôi sẽ giải quyết trong hòa bình! Sao hả? Bọn họ đề ra kế hoạch này là vì thương hại tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi, người của Thần Tông chắc chắn không có ý này, họ chỉ cảm thấy vụ việc này không cần phải làm lớn, nói đúng ra đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa đại hội cũng cho rằng chuyện này nên được giải quyết trong hòa bình! Để thể hiện thành ý, Thần Tông đã cử phó tông chủ và cháu ruột của tông chủ Thần Tông đến đây để xin lỗi và hòa giải với cậu, mong thần y Lâm nguôi giận, biến chiến tranh thành hòa bình!”
Mặc Trần nói.
Sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Lâm Chính, ông ta không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa.
Bây giờ mọi người chỉ muốn có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Lâm Chính nhíu mày, vẫn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Bạch Họa Thủy lại nắm cánh tay anh, đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Bạch Họa Thủy, cuối cùng Lâm Chính cũng kiềm chế cơn giận.
Dù sao Bạch Họa Thủy cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nên không thể không nể mặt được.
“Nể mặt Bạch minh chủ, tôi có thể cho Liệt Hỏa Thần Tông một cơ hội hòa giải, nhưng tôi hy vọng rằng họ đến đây với sự chân thành, hơn nữa chuyện này, Thần Tông buộc phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, nếu không, tôi sẽ tự đi tìm bọn họ để đòi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề! Chắc chắn không có vấn đề gì!”
Mặc Trần vôi vàng hét lên, sau đó nhìn sang Bạch Họa Thủy.
Bạch Hỏa Thủy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho thành chủ Nam Ly Thành, bảo các đội quân còn lại ở yên tại chỗ đợi lệnh.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đến rất nhanh.
Buổi chiều ngày hôm đó đã tới Giang Thành.
Mặc Trần vừa xoa dịu Lâm Chính, vừa cho người đến sân bay đón người.
Bốn giờ chiều, hơn mười nam nữ mặc quần áo đỏ thẫm đi vào Học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính đã bảo người của Vực Diệt Vong đang tập trung trong Học Viện đi ra ngoài.
Nếu Liệt Hỏa Thần Tông bằng lòng cúi đầu thừa nhận sai lầm, chịu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì Lâm Chính cũng sẵn lòng không phát động cuộc chiến này.
Dù sao Liệt Hỏa Thần Tông cũng có mối quan hệ rất đặc biệt với đại hội, Lâm Chính vẫn chưa sẵn sàng trở mặt với đại hội.
Lâm Chính ngồi trong phòng khách, bình tĩnh uống trà.
Mặc Trần dẫn mọi người đi vào, lần lượt ngồi xuống. Lâm Chính cũng không nhìn vào những người này mà chỉ cảm nhận khí tức tỏa ra trên người họ.
Một lúc sau, anh đặt ly trà xuống, bình tĩnh quan sát những người này.
“Thần y Lâm, để tôi giới thiệu, người này là phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông, Tam Nhãn Hỏa đại nhân!”
Mặc Trần đứng ra, cười nói.
Người đàn ông tên Tam Nhãn Hỏa đứng dậy, gật đầu với Lâm Chính.
“Đây chính là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, cậu Tường Thiên”.
Mặc Trần lại nói tiếp: “Thần y Lâm, có thể bảo cậu Tường Thiên đích thân đến đây đã đủ để chứng minh thành ý của tông chủ Thần Tông rồi!”
Tường Thiên nghe thấy thế, chân mày hơi nhíu lại, không đứng dậy mà chỉ lạnh lùng nhìn sang Lâm Chính, dường như không có ý định chào hỏi anh.
Nhưng lúc này, đột nhiên Lâm Chính mở lời.
“Ông ta không có con trai à?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên ngột ngạt.