Vừa ký xong, người của Liệt Hỏa Thần Tông liền được Mặc Trần và Bạch Họa Thủy vội vã đưa đi.
Bọn họ sợ Lâm Chính nuốt lời, phế những người này.
Nếu phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông có mệnh hệ gì thì coi như chuốc thù kết oán.
Tuy Liệt Hỏa Thần Tông không phải là đối thủ của Lâm Chính, nhưng nếu liên quan đến đại hội thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Để tránh cho sự việc nghiêm trọng hơn, Bạch Họa Thủy cũng không dám nhiều lời với Lâm Chính.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Chính thở hắt ra, nói với Cung Hỉ Vân: "Liên lạc với Mã Hải, bảo ông ta chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường biển của nhà họ Cận, vận chuyển đường bộ quá chậm, nếu có thể tận dụng tuyến đường biển này, thì hiệu suất vận chuyển dược liệu của vực Diệt Vong sẽ tăng vọt".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
"Ngoài ra... nói với Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, bảo bọn họ phụ trách việc bồi thường của Liệt Hỏa Thần Tông và Thương Minh, nếu có vấn đề gì hãy gọi ngay cho tôi".
Lâm Chính lại nói.
"Tuân lệnh!".
"Trang chủ Vân Tiếu, bảo người rút về đi, tôi cũng phải đến núi Thiên Thần rồi".
Lâm Chính tính toán thời gian, lẩm bẩm nói.
Trang chủ Vân Tiếu ôm quyền rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm Chính trở về phòng luyện đan, cùng Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly luyện một lô đan dược nữa, sau đó trở về chỗ ở để nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Lôi Phúc gọi tới.
"Võ trưởng Lôi, có chuyện gì sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, nước Dick đã vận chuyển dầu năng lượng đến như đã hứa với cậu, số dầu năng lượng cậu cần tôi đã bảo người mang tới Giang Thành, đến lúc đó cậu nhớ kiểm tra nhận hàng".
Lôi Phúc cười nói.
"Cái gì? Nước Dick vận chuyển dầu năng lượng đến rồi? Nhanh thế sao?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Mới mấy ngày mà bọn họ đã chuẩn bị xong rồi?
Chẳng phải trữ lượng dầu năng lượng của nước Dick không có nhiều sao?
"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của tôi".
Giọng nói của Lôi Phúc dần trở nên nghiêm túc, nói nhỏ: "Thực ra nước Dick chỉ là một quân cờ, ăn một vố đau như vậy, bọn họ chỉ đành xin chủ nhân giúp đỡ. Nếu chủ nhân của bọn họ ra mặt thì vấn đề dầu năng lượng chỉ là chuyện nhỏ".
"Hóa ra là vậy... Tôi biết rồi".
"Tướng Lâm, còn một chuyện này tôi muốn bàn với cậu".
"Chuyện gì?".
"Liên quan đến tình hình chiến trường Bắc Cảnh".
Lôi Phúc chần chừ một lát rồi nói: "Sau khi An Thanh đại bại trở về, nước Fabo thi hành chính sách cố thủ, không chủ động xuất kích nữa. Chúng tôi vốn tưởng thời gian này sẽ được yên bình, hai bên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng gần đây tôi lại nhận được tình báo, nói nước Fabo có người kiến nghị dùng thuật Huyết Vu để chống lại các chiến sĩ của chúng ta... Tướng Lâm, hiện giờ phe ta vẫn chưa có biện pháp hiệu quả để chống lại thuật Huyết Vu kia. Cậu nghĩ xem... nên làm sao bây giờ?".
"Thuật Huyết Vu?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi từng được chứng kiến thuật này, cực kỳ vô nhân đạo và tàn nhẫn, tôi nghĩ là hãy cố gắng tránh nó".
"Ý cậu là chúng ta cũng cố thủ sao?".
"Có cần tôi tới chiến trường Bắc Cảnh không?".
"Tướng Lâm nói đùa rồi, cậu là long soái của Long Quốc, sao có thể đích thân ra trận được? Cậu không biết đấy thôi, sau khi cậu đi, đại thống lĩnh Trình Sơn Hà bị long soái Diệp Thu mắng cho té tát, còn bị giáng cấp trách phạt! Thân phận của cậu sao có thể ra chiến trường chứ?".
"Chém giết ở chiến trường sao có thể phân biệt thân phận? Tôi cũng chẳng có năng lực gì, nếu cần thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đích thân ra tiền tuyến. Ngoài ra, tôi sẽ phái một số cao thủ y võ của học viện Huyền Y Phái đến chiến trường Bắc Cảnh để đối phó với thuật Huyết Vu. Nếu có chiến sĩ trúng thuật Huyết Vu bình thường, với y thuật của bọn họ thì chắc là có thể cứu được".
"Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn tướng Lâm!".
Lôi Phúc vô cùng cảm kích.
"Khách sáo rồi".
Lâm Chính ngắt điện thoại.
Màn đêm buông xuống, dầu năng lượng đã được vận chuyển từ Yên Kinh tới, Lâm Chính lập tức bảo trang chủ Vân Tiếu áp tải đến vực Diệt Vong trước.
Còn Lâm Chính quay trở lại bệnh viện để thăm Tô Nhu và Tô Dư, định gặp bọn họ rồi xuất phát đến núi Thiên Thần.
Ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Lâm Chính xách giỏ hoa quả, nhanh chân đi về phía khu nội trú.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính vừa đặt chân vào tòa nhà nội trú, thì một giọng nói vang lên.
"Anh là Lâm Chính?".