Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy mấy nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đi tới.
Người lên tiếng là một cô gái mặc áo khoác da báo, dung mạo khá xinh, nhưng trang điểm quá đậm khiến khuôn mặt cô ta có chút dữ dằn.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc vest nhưng vóc dáng hơi béo phì.
Khóe miệng người đàn ông ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Lâm Chính với ánh mắt khinh bỉ.
"A Hoa! Đây chính là thằng em rể Lâm Chính vô tích sự của Tiểu Dư sao?".
"Ấy, nhìn cũng không xấu như cô nói, hình như... cũng khá đẹp trai".
"Có cảm giác giống với Kimura Takuya…"
Mấy cô gái bên cạnh không nhịn được liền bình phẩm về Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người rời đi.
"Ấy, Lâm Chính! Anh đứng lại cho tôi!".
Cô gái mặc áo khoác da báo nổi giận, vội vàng kêu lên, nhưng Lâm Chính chẳng thèm ngoái lại.
"Thằng chó chết này! Ra vẻ cái gì chứ!".
Cô gái mặc áo khoác da báo tức điên lên.
"Em yêu, đó là bạn em à?", người đàn ông bên cạnh hỏi.
"Bạn bè cái gì? Đó là em rể của bạn thân Tô Dư của em! Chính là thằng ở rể mà em hay kể với anh ấy! Mẹ kiếp, một thằng chó vô dụng mà cũng dám thái độ với em! Khốn kiếp!", cô gái mặc áo khoác da báo tức giận nói.
"Hừ, hóa ra là hắn à? Anh còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào chứ! Một thằng ăn bám thì có gì mà ra vẻ chứ?".
Người đàn ông cũng có chút tức giận, sau đó vung tay lên nói: "Đi, chúng ta lên đó xem sao".
Một đám người ùa lên tầng trên.
Lâm Chính đương nhiên biết cô gái kia.
Cô ta tên Dương Hà Hoa, từng là bạn thân của Tô Dư, thời kỳ phản nghịch Tô Dư suốt ngày dính lấy cô ta, nhưng sau đó Tô Dư phát hiện tam quan của cô ta hơi lệch lạc, nên dần dần xa cách.
Nghe nói Dương Hà Hoa sau khi biết Tô Dư nổi tiếng, thì thường xuyên đến tìm Tô Dư, nhưng đều bị Tô Dư dùng mọi lý do từ chối gặp.
Rõ ràng chuyện Tô Dư bị thương lần này đã được giấu rất kĩ, tại sao Dương Hà Hoa lại biết?
Chắc là cô ta lại chạy đến nhà Tô Dư thám thính nên mới biết.
Lâm Chính đi vào phòng bệnh, Tô Nhu đang ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Tô Dư.
Tô Thái đã đưa Tô Tiểu Khuynh về nhà.
"Lâm Chính, anh đến rồi à?".
"Lâm Chính!".
Hai cô gái lập tức sáng mắt lên gọi.
"Thế nào rồi chị Tô Dư, tình hình vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Đã không còn gì đáng ngại rồi", Tô Dư cười đáp.
"Aizz, chỉ sợ để lại sẹo, nếu mặt chị Tô Dư có sẹo thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của chị ấy".
Tô Nhu thở dài nói.
"Sẹo?".
Lâm Chính lắc đầu, không khỏi mỉm cười: "Cho dù có sẹo thì sao chứ? Có thể tìm thần y Lâm mà, với y thuật của thần y Lâm, lẽ nào còn không xử lý được vết sẹo nhỏ này?".
Tô Nhu nghe thấy thế lập tức có phản ứng: "Đúng rồi, sao em lại quên thần y Lâm được nhỉ? Sếp của chị Tô Dư còn là thần y Lâm nữa chứ, sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn tiền đồ của chị ấy bị hủy hoại được? Chắc chắn anh ấy sẽ ra tay".
"Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Cận Thiếu Long của nhà họ Cận còn dẫn theo đám bạn học chạy đến bệnh viện xin lỗi chị Tô Dư. Em còn thấy lạ, không biết có phải lương tâm của bọn họ trỗi dậy hay không, anh nói xem liệu có phải do thần y Lâm sắp xếp không?".
Tô Nhu hỏi.
"Việc này... anh cũng không rõ".
Lâm Chính nhún vai.
Tô Dư thì mím môi cười, lén chớp mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính nói chuyện nhà với Tô Nhu, Tô Dư, đồng thời nói Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh đi công tác, anh chuẩn bị rời khỏi Giang Thành một thời gian.
Tuy Tô Nhu đã quen, nhưng cũng không nỡ.
Đúng lúc này, đám nam nữ vừa gặp dưới lầu đi vào.
"Tiểu Dư! Chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa đẩy cửa, cười nói oang oang.