Nụ cười của Tô Dư lập tức cứng đờ.
Lâm Chính và Tô Nhu cùng ngoảnh sang nhìn.
Bọn họ đi vào liền nhìn ngang ngó dọc, mấy cô gái còn bịt mũi, không khỏi dùng tay làm quạt.
"Eo ơi, mùi gì thế? Khó ngửi quá!".
"Mùi thuốc khử trùng à? Bên ngoài đã có mùi này, không ngờ bên trong còn nồng nặc hơn".
"Tôi sắp chết ngạt rồi".
Bọn họ không ngừng oán thán.
Dương Hà Hoa an ủi đám bạn của cô ta: "Cố nhịn chút đi, bệnh viện là thế mà".
"Chị Hoa, là chị à? Sao chị lại đến đây?".
Tô Dư nhíu mày nói.
"Chẳng phải nghe nói em nằm viện sao? Nên chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa mỉm cười đi tới, đang định đặt túi quà xuống, thì nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Tô Dư, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Ôi trời, Tiểu Dư, em bị thương ở mặt sao?".
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Tô Dư.
Người đàn ông kia còn nhìn chằm chằm Tô Dư như phát hiện ra châu lục mới, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.
Tô Dư tỏ vẻ lúng túng, không biết ứng phó thế nào.
"Chị Tô Dư chỉ bị dị ứng da, bôi chút thuốc là không sao".
Tô Nhu lập tức đứng lên nói.
"Dị ứng da sao?".
Mấy người kia tỏ vẻ nghi ngờ.
"Sao? Không tin à? Bác sĩ nói ngày mai là chị Tô Dư có thể xuất viện, ngày mai các cô có thể đến nhìn mặt chị ấy, xem có đúng là dị ứng da không".
Lâm Chính ở bên cạnh bình thản nói.
Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, Dương Hà Hoa liền xù lông lên.
"Ái chà, đồ ăn bám này, ở đây đến lượt anh lên tiếng đấy à? Còn nữa, vừa nãy ở cửa bà đây gọi anh mà anh dám bơ tôi? Món nợ này bà đây chưa tính sổ với anh đâu!".
Dương Hà Hoa chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Tô Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi: "Này cô, xin cô chú ý lời nói của mình".
"Chị Hoa, nếu chị còn sỉ nhục Lâm Chính như vậy, thì tôi chỉ có thể mời chị về vậy".
Tô Dư cũng rất tức giận, sẵng giọng nói không chút khách khí.
Dương Hà Hoa có chút sửng sốt.
Tô Nhu là chồng Lâm Chính, bảo vệ anh là điều đương nhiên, nhưng tại sao Tô Dư cũng bảo vệ anh như vậy?
Cô ta nhớ trước kia Tô Dư rất ghét Lâm Chính.
"Tiểu Dư, em không sao chứ?", Dương Hà Hoa nhíu mày hỏi.
"Tôi rất khỏe, cảm ơn chị đã đến thăm, đồ thì chị cầm về đi, không có chuyện gì thì mời chị về cho, tôi muốn nghỉ ngơi", Tô Dư lạnh lùng nói.
Dương Hà Hoa nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta không ngờ Tô Dư lại có thái độ lạnh nhạt với mình như vậy.
Nhưng cô ta không dám nổi giận, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười: "Tiểu Dư, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em, em nóng lòng muốn đuổi chị như vậy sao? Nếu chị nói sai chỗ nào thì chị xin lỗi em".
Tô Dư tò mò nhìn Dương Hà Hoa: "Chị Hoa, chị đến thăm tôi, lẽ nào là có chuyện?".
"Chao ôi, vẫn là Tiểu Dư nhà chúng ta thông minh. Chuyện là thế này, chẳng phải bây giờ em là ngôi sao lớn sao? Nên chị dẫn mấy chị em đến thăm em, bọn họ vẫn luôn muốn làm quen với ngôi sao lớn như em", Dương Hà Hoa cười nói.
Tô Dư nhíu mày, không nói gì.
Dương Hà Hoa có tính cách như vậy, những người có thể chơi với cô ta chắc chắn cũng không ra gì.
"Ngoài ra còn một chuyện nữa, phải nhờ chị em tốt giúp đỡ".
Dương Hà Hoa xoắn ngón tay lại, cười nói.
"Chuyện gì?".
Tô Dư không muốn đáp lại lắm, nhưng ngặt nỗi thể diện nên vẫn hỏi.
"Chuyện là thế này, chồng chị có một dự án, muốn tìm người đầu tư, chính là khu vực ngoại ô phía Nam, nghe nói em quen biết thần y Lâm Giang Thành, nên muốn nhờ em giới thiệu, để chồng chị làm quen với thần y Lâm, mời Dương Hoa đầu tư vào dự án này, em thấy thế nào?".
Dương Hà Hoa dè dặt hỏi.
"Dự án ở khu vực ngoại ô phía Nam?".
Tô Dư có chút nghi hoặc.
Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Chính nghĩ ra gì đó, bình thản đáp: "Khu vực ngoại ô phía Nam? Là tòa nhà gần Thẩm Gia Trang?".
Dương Hà Hoa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Đúng... đúng vậy..."
"Tôi nhớ... hình như nó là tòa nhà chưa xây xong bị bỏ hoang thì phải?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Dương Hà Hoa và người đàn ông lập tức biến sắc.