TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4597 DỄ... DỄ CHỊU QUÁ..."

"Sao em lại nghĩ vậy?".

Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bình thản hỏi.

"Em cảm thấy quá bất thường".

Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Phó minh chủ Tư Mã của Thương Minh không những chỉ định giao những dự án có lợi nhuận rất lớn cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, mà bản thân ông ta còn đại diện cho Thương Minh rót vốn cho Duyệt Nhan. Báo cáo ông ta gửi cho nội bộ Thương Minh nói công ty Quốc tế Duyệt Nhan có tiềm lực rất lớn, được các quản lý cấp cao của Thương Minh đánh giá là "cực tốt"..."

"Cực tốt?".

Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

Anh từng nghe Bạch Họa Thủy nói đến tiêu chuẩn đánh giá của nội bộ Thương Minh đối với các tập đoàn thành viên.

Việc đánh giá tập đoàn được làm rất nghiêm, tuy Dương Hoa không tham gia Thương Minh, nhưng cũng từng được Thương Minh đánh giá, tuy thế nó cũng chỉ ở mức độ tốt+.

Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan có Thương Minh và Lâm Chính giúp đỡ, hệ thống cũng trở nên lớn hơn, nhưng thực lực tổng thể vẫn kém Dương Hoa rất nhiều.

Sao có thể đánh giá là cực tốt được?

"Trên đời này không có gì là miễn phí cả, Lâm Chính, chắc chắn phó minh chủ Tư Mã này có ý đồ khác, nhưng em nhất thời không nhìn ra mục đích của ông ta... Bây giờ em có chút lúng túng không biết làm thế nào".

Tô Nhu thở dài nói.

Đứng trước Thương Minh khổng lồ, công ty Quốc tế Duyệt Nhan quá là nhỏ bé, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu phó minh chủ Tư Mã nhìn trúng điểm nào của Duyệt Nhan mà phải dốc sức giúp đỡ như vậy.

"Tiểu Nhu, em đừng lo, chuyện đâu sẽ có đó, dù sao công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng là thành viên của Thương Minh, chắc là phó minh chủ Tư Mã sẽ không làm gì quá đáng đâu".

Lâm Chính mỉm cười an ủi.

Tô Nhu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất lo âu.

Hai người tản bộ ở bệnh viện một lát rồi anh đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi.

"Lâm Chính, anh không ngủ sao?".

Khi Tô Nhu tắm xong chuẩn bị lên giường, thấy Lâm Chính khoác áo ngoài chuẩn bị rời đi, cô không khỏi ngạc nhiên.

"Anh phải đi cho kịp xe, tối nay là xuất phát rồi, nếu không lấy được thuốc tốt thì phía Lạc Thiên sẽ gặp phiền phức".

Lâm Chính nhăn nhó cười.

"Sao Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh nhiều việc như vậy? Không được, hôm nào e phải nói với cô ấy, suốt ngày bắt chồng em chạy ra ngoài, khiến em sống như quả phụ vậy".

Tô Nhu có chút tức giận, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn rất xinh đẹp đáng yêu.

"Cũng không thể nói như vậy được, bây giờ anh và Lạc Thiên là mối quan hệ hợp tác, anh đi nhiều thì cũng kiếm được nhiều. Bây giờ em là sếp của công ty to như vậy, anh không thể kém cạnh được".

"Lâm Chính, thực ra không cần như vậy đâu, nhà họ Tô bọn em đã ly tán, sẽ không ai bàn tán về anh cả".

Tô Nhu thở dài nói.

"Thực ra anh không sợ người khác bàn tán về anh".

Lâm Chính muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, em nằm xuống đi".

"Hả? Sao vậy?".

Cơ thể Tô Nhu run lên, toàn thân bỗng căng cứng.

"Nghe lời, nằm xuống".

Lâm Chính khẽ nói.

Trái tim Tô Nhu bỗng đập thình thịch, cô ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nhắm mắt nằm xuống giường.

"Em nóng lắm à? Sao mặt đỏ thế? Hơn nữa nhìn có vẻ rất căng thẳng?".

Lâm Chính kỳ quái hỏi.

"Đâu... đâu có..."

"Thả lỏng".

Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.

Tô Nhu hít sâu một hơi, thử thả lỏng toàn thân.

Đúng lúc này, một đôi tay to nắm lấy hai chân cô, nhẹ nhàng mát xa.

Sau đó, cảm giác dễ chịu không thể kháng cự ập tới.

Tô Nhu chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc vô cùng thoải mái, cùng với đôi tay đang nắn bóp, cả người cô như bị thiêu đốt.

"Cảm giác này..."

"Dễ... dễ chịu quá..."

Tô Nhu không khỏi kêu lên.

"Anh thấy dạo này em khá stress, chắc là hay mất ngủ hả? Anh mát xa cho em một lát, đảm bảo đêm nay em có thể ngủ ngon".

Sau khi được mát xa một lát, Tô Nhu đã nhũn người trên giường, dễ chịu đến mức không thể dậy nổi.

Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong người ra, đặt ở đầu giường, cười nói: "Đây là dược hoàn anh luyện chế, mỗi ngày em uống một viên trước khi đi ngủ, có thể giúp em dễ dàng vào giấc, dưỡng thần sáng suốt".

Tô Nhu nằm dựa vào đầu giường, chìa tay ra lấy bình sứ, nhìn kĩ một lát, khóe miệng mỉm cười: "Xem ra... y thuật của anh thực sự rất lợi hại... Hi vọng có một ngày, anh có thể đạt tới trình độ như thần y Lâm..."

"Mong là thế..."

Lâm Chính bất đắc dĩ mỉm cười, nói thêm mấy câu với Tô Nhu rồi xoay người rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lâm Chính đã gọi ngay cho Cung Hỉ Vân.

"Tìm mấy cao thủ theo dõi nhất cử nhất động của Thương Minh và công ty Quốc tế Duyệt Nhan, có bất cứ chuyện gì phải báo ngay với tôi".

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

Lâm Chính cất điện thoại đi, quay lại học viện Huyền Y Phái.

Lúc này, mấy chiếc xe đặc biệt vận chuyển dầu năng lượng đang đỗ ở cổng học viện.

Lâm Chính dẫn người kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì liền vẫy tay, dẫn theo người ùn ùn xuất phát đến vực Diệt Vong...

Đọc truyện chữ Full