Tuy ngoại vực vẫn còn một đống việc, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất hiện giờ vẫn đến từ mối đe dọa của vực Diệt Vong.
Sau khi bộ đội quay trở lại vực Diệt Vong, Lâm Chính lập tức đến ngay cung điện ở núi Thiên Thần.
Lúc này, đội nghiên cứu của Từ Chính vẫn đang vùi đầu vào làm việc.
Đối với việc Lâm Chính đến, Từ Chính cũng không quan tâm lắm.
Lâm Chính không dám làm phiền, ngồi xuống trường kỉ ở cửa cung điện, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn các nhân viên nghiên cứu đi qua đi lại.
Anh chờ khá lâu thì Từ Chính mới dừng tay.
Lúc này, anh ta đổ mồ hôi như mưa, thở hổn hển.
Công việc cường độ cao khiến sắc mặt anh ta hơi trắng bệch.
Đây là đội nghiên cứu còn luôn uống thuốc bổ Lâm Chính cung cấp, để tăng cường thể lực và tinh thần.
Nếu là người bình thường thì e là đã mệt đến mức nằm bệt một chỗ rồi.
“Anh Lâm?”.
Từ Chính vừa uống được một ngụm nước thì nhìn thấy Lâm Chính đang ngồi ở cửa, liền vội vàng đặt cốc nước xuống đi tới.
"Vất cả cho anh rồi, tiến độ nghiên cứu thế nào?".
Lâm Chính cười hỏi.
"Được bảy tám phần rồi, cho tôi thêm mấy ngày là có thể ra thành phẩm. Đến lúc đó, anh xuống long mạch dưới lòng đất sẽ thông suốt không có trở ngại gì".
Từ Chính cười nói.
"Thế thì tốt".
Lâm Chính hài lòng gật đầu, sau đó lại nói: "Đúng rồi, lần này tôi đến mang theo ít dầu năng lượng cho anh".
"Dầu năng lượng?".
Từ Chính sửng sốt, sau đó giọng nói bỗng chốc cao vút, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, mà mấy nhân viên nghiên cứu xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính, dường như nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin.
"Sao thế? Có vấn đề gì sao?".
Lâm Chính kỳ quái nhìn Từ Chính.
Lúc này Từ Chính mới hoàn hồn, đầu lưỡi vẫn còn run rẩy, vội hỏi: "Anh Lâm, vừa nãy anh không nói nhầm đấy chứ? Anh nói... anh mang dầu năng lượng tới?".
"Đúng, là dầu năng lượng, tuyệt đối không nhầm".
"Vậy... vậy được mấy lạng? Có đủ năm lạng không?".
Từ Chính vội vàng hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.
"Lạng? Sao tôi có thể mang ít như vậy chứ?", Lâm Chính nhíu mày nói.
"Lẽ nào là mấy cân?".
Từ Chính kinh ngạc kêu lên.
Mấy nhân viên nghiên cứu ở phía sau đều há hốc miệng.
Mấy cân dầu năng lượng?
Điên rồi sao?
Thứ này còn quý hiếm hơn cả vàng, người bình thường không thể tiếp xúc được, cho dù là các tinh anh của viện khoa học Long Quốc muốn dùng thì cũng phải xét duyệt, cùng lắm chỉ lấy được mấy lạng.
Sản lượng của dầu năng lượng quá thấp, nhưng tác dụng thì không thể đếm xuể, đối với mỗi quốc gia trên thế giới, nó đều là báu vật cực kỳ quý hiếm.
Biết tin Lâm Chính mang mấy cân dầu năng lượng đến, tất cả các nhân viên nghiên cứu đều ùa tới.
"Anh Lâm, anh mang mấy cân dầu năng lượng đến thật sao?".
"Ở... ở đâu vậy?".
"Trời ơi, nếu quả thực có dầu năng lượng, thì rất nhiều ý tưởng của chúng ta có thể thực hiện".
"Dầu năng lượng là báu vật vô giá đấy!".
Bọn họ kích động kêu lên, ai nấy ánh mắt nóng rực.
Từ Chính cũng không nhịn được nữa, vội vàng hỏi: "Anh Lâm, dầu năng lượng ở đâu?".
Đúng lúc này, chỉ thấy từng thùng sắt đặc chế được người ta vận chuyển vào cung điện".
Lâm Chính nhìn bọn họ, giơ tay ra chỉ: "Kia kìa".
Mọi người lập tức nhìn theo, khi nhìn thấy từng chiếc thùng sắt được mang vào thì đầu óc như lạc vào sương mù.
"Anh Lâm, đâu cơ?".
Từ Chính ngạc nhiên hỏi.
"Kia không phải sao?".
"Ý anh là những chiếc thùng sắt kia?".
"Đúng".
"Chẳng phải... chẳng phải là mấy cân sao?", Từ Chính nghệt mặt ra.
"Ai bảo với anh là mấy cân? Lần này tôi lấy được 100 tấn, tất cả đều ở kia!".
Lâm Chính cười đáp.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Từ Chính ngã ngồi xuống đất, trợn mắt há mồm...