“Không sai!”.
Dường như người đàn ông cảm nhận được sự biến hóa trên mặt Lâm Chính, âm thầm mừng rỡ, vội nói: “Đúng, chủ nhân của tôi là nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở long mạch dưới lòng đất! Nếu cậu dám làm tôi bị thương, chủ nhân tôi biết được thì có tha cho cậu không?”.
Ông ta nói vậy, người xung quanh đều thay đổi nét mặt.
Người đàn ông đầy vẻ đắc ý, ngạo nghễ nhìn sang.
Một giây sau, Lâm Chính đột nhiên nói một câu.
“Chủ nhân của ông sẽ biết là tôi giết ông sao?”.
Người đàn ông nghe vậy lập tức sững sờ.
“Chủ nhân của ông không ở đây, cũng không biết tôi là ai. Tôi giết ông thì người đó sẽ biết ông bị ai giết sao?”.
Lâm Chính lắc đầu hỏi.
Người đàn ông tuyệt vọng, run rẩy nhìn Lâm Chính, một lúc lâu không nói gì.
“Được rồi! Ông nên lên đường rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, định vung đao.
Nhưng giây sau, người đàn ông đó quỳ xuống.
“Đại nhân tha mạng! Xin hãy tha cho tôi một mạng! Cầu xin cậu!”.
Người đàn ông khóc lóc cầu xin.
Lần này, lòng kiêu ngạo của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, mặt mũi cũng mất sạch.
Ông ta chỉ muốn sống tạm bợ.
“Hừ, ông nói mình có chủ nhân, sao chúng tôi có thể tha cho ông? Nếu thả ông ra, ông quay về gọi viện binh thì chúng tôi lấy gì chống đỡ?”, Sở Thu lạnh lùng nói.
“Đúng đấy, minh chủ, trừ cỏ phải trừ tận gốc, giết là tốt nhất!”.
Trang chủ Vân Tiếu cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Mọi người đều như vậy.
Người đàn ông nghe thế thì mặt mày xám xịt.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không giết ông cũng được, nhưng ông phải thay tôi làm một việc”.
“Việc gì? Đại nhân cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ không từ chối!”.
Người đàn ông vội nói.
“Tôi muốn ông dẫn tôi đến long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông sửng sốt, chốc lát sau vội vàng cầu xin: “Đại nhân, có thể đổi điều kiện khác không?”.
“Tôi thấy vẫn là nên tiễn ông lên đường thôi”.
“Đừng đừng đừng… Đại nhân, không phải tôi không muốn dẫn cậu đi, mà thực sự là… thực sự là tôi không dẫn cậu đi được!”.
“Vì sao? Không phải ông nắm cách ra vào con đường đó sao?”.
“Đại nhân, thật ra không mấy ai nắm được cách ra vào con đường đó, thường chỉ có những cao thủ chân chính của long mạch dưới lòng đất mới nắm được, người như tôi làm gì có tư cách biết được cách ra vào con đường đó?”.
“Vậy ông làm sao ra vào long mạch?”.
“Tôi nhờ có giấy thông hành mà chủ nhân ban cho, có nó rồi, tôi muốn ra vào long mạch cũng thông suốt không gặp trở ngại”.
Người đàn ông vừa nói vừa lấy một tờ giấy thông hành ra đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy quan sát một lúc, nhíu mày.
“Giấy thông hành này có chất liệu đặc biệt, hơn nữa hoa văn trên đó cũng kỳ quái lạ thường… khó mà sao chép…”.
“Phải, đại nhân, cho nên tôi mới không dẫn cậu đi được. Vả lại, giấy thông hành này tạm thời đăng ký thông tin của tôi, người khác có được nó cũng không sử dụng được, tôi cũng không có cách nào khác…”.
Người đàn ông cười gượng.
“Ông nói phải!”.
Lâm Chính gật đầu, đưa giấy thông hành cho người đàn ông, nói: “Nếu vậy, ông đợi khoảng hai ngày. Hai ngày sau, tôi sẽ đi cùng ông đến long mạch dưới lòng đất, ông phải giúp tôi tìm hai con người, rõ chưa?”.
“Đại nhân, làm sao cậu vào được đó?”.
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện đó không cần ông lo. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ông, ông muốn sống thì nói tôi biết. Nếu không muốn, bây giờ tôi có thể tiễn ông lên đường!”.
Lâm Chính nói, sau đó kề đao lên cổ người đàn ông.
“Muốn! Muốn! Đại nhân muốn tôi làm gì, tôi nhất định sẽ làm theo!”.
Người đàn ông bị dọa sợ, hét lên thảm thiết, không dám do dự chút nào…