Người đàn ông hoàn toàn không ngờ vị Lục Địa Thần Tiên này lại đáng sợ như vậy!
Ông ta biết mình chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính, nhưng ông ta không ngờ Lâm Chính lại không cho ông ta cơ hội chạy trốn, còn dễ dàng khống chế ông ta như vậy…
Vực Diệt Vong xuất hiện nhân vật đáng sợ như vậy từ lúc nào?
Hơn nữa… người này trông vô cùng trẻ tuổi…
Phải biết rằng thiên tài đẳng cấp này ở long mạch dưới lòng đất cũng cực kỳ hiếm có!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin vực Diệt Vong lại có thiên tài như vậy…
“Tốt lắm!”.
Thấy người đàn ông đầu hàng, Lâm Chính hài lòng gật đầu.
“Đại nhân, cậu… cậu muốn tôi tìm hai người nào?”.
Người đàn ông cẩn thận hỏi.
“Ông đã nghe tới người tên Diệp Viêm chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Diệp Viêm?”.
Người đàn ông sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chưa từng nghe qua”.
“Ông tổ nhà họ Mãn thì sao?”.
“Cũng… Cũng chưa từng nghe qua…”.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu.
“Hỏi gì cũng không biết phải không?”.
Người bên cạnh bực mình rút kiếm ra, ra vẻ như muốn chém ông ta ra làm nghìn mảnh.
Người đàn ông bị dọa sợ, vội vàng xua tay: “Tôi… Tôi thật sự không biết, địa vị của tôi không cao, mỗi ngày trừ phục vụ chủ nhân ra thì là hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho, những việc khác… tôi đều không biết…”.
“Địa vị không cao?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Người bên cạnh hít ngược một hơi.
Người có thực lực thế này mà địa vị ở long mạch dưới lòng đất lại không cao…
“Chẳng lẽ người trong long mạch dưới lòng đất đều là Lục Địa Thần Tiên?”.
Sở Thu nhỏ giọng hỏi.
“Lục Địa Thần Tiên thì đúng là có vài người, mà cao hơn Lục Địa Thần Tiên cũng có… Ở long mạch dưới lòng đất, người có nền tảng giống như tôi sẽ không thể đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đời này vô vọng, chúng tôi sẽ dùng thuốc để nâng cao thực lực. Mặc dù thăng cấp lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, gặp được Lục Địa Thần Tiên có thể chiến đấu một trận, nhưng cái giá phải trả là hi sinh tất cả thiên phú và ngộ tính của mình…”.
Ông ta nói, trong mắt toát ra vẻ mất mát và vô vọng sâu đậm.
Ở vực Diệt Vong, thực lực đại diện cho tất cả. Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, tu vi không thể nâng cao đồng nghĩa đời này vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới này, mãi mãi thua kém người khác, không thể trèo lên cao.
Đây là một cuộc đời nhìn qua là thấy được kết cục.
Ai không muốn phá được xiềng xích này, đứng trên đỉnh cao cơ chứ?
Bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều có ánh mắt phức tạp.
Người đàn ông cười chua chát, dường như đã nhìn thấu tất cả, đang định đứng dậy nói chuyện thì lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Thật ra nếu ông muốn, tôi có thể giải được dược hiệu trên người ông, giúp ông khôi phục thiên phú và ngộ tính. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp thiên phú và ngộ tính của ông nâng cao một bậc, giúp ông đột phá lên Lục Địa Thần Tiên”.
Nghe anh nói vậy, người đàn ông lập tức cứng đờ người.
Ông ta gian nan quay đầu, nhìn Lâm Chính mà không tin nổi, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Đại nhân, cậu… cậu nói gì? Cậu… Cậu có thể giải được dược hiệu trên người tôi? Cậu… Cậu có thể giúp tôi đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?”.
“Đúng!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.
Người đàn ông hoàn hồn lại, cười hơi điên cuồng: “Thuốc của tôi là do Long Dược Vương luyện chế, trong vực Diệt Vong có biết bao nhiêu người dùng thuốc tôi dùng, không ai giải được! Trừ khi y thuật của cậu cao hơn Long Dược Vương, còn không thì tuyệt đối không thể!”.
“Long Dược Vương?”.
“Đó là một trong những người có y thuật cao nhất ở long mạch dưới lòng đất. Bọn họ đại diện cho y đạo của long mạch dưới lòng đất… Không, bọn họ đại diện cho y đạo của cả thế giới!”.
Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ sùng bái, ánh mắt nóng bỏng.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông, quan sát một hồi, đột nhiên lên tiếng: “Thuốc mà ông dùng có phải mang tính hàn không?”.
Người đàn ông nghe vậy lập tức cứng đờ người…